Bất quá thân ảnh hỏa hồng kia đánh giá hắn vài lần, chủ động mở miệng nói:
- Đồ đệ của ngươi?
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo thanh lãnh, không giống như giọng nói thật, giọng nói có chút tương tự thân ảnh xanh nhạt.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên đáp:
- Không phải.
Thân ảnh hỏa hồng lại nói:
- Không phải đồ đệ chỉ có thể chính là nhân tình.
Thân ảnh xanh nhạt tựa hồ lười nhác trả lời, nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Kể chuyện xưa đi.
Lạc Thanh Chu bay đến bên cạnh nàng, nhìn thân ảnh màu đỏ bên cạnh một chút, có chút do dự.
Không phải nói « Tây Du Ký » kia là một môn pháp môn tu luyện rất cao thâm sao? Sao có thể tùy tiện kể ngay trước mặt người ngoài?
- Ta cũng phải nghe một chút, là cố sự gì có thể làm cho ngươi mỗi đêm đều đúng giờ đến đây chờ lấy.
Thân ảnh màu đỏ xoay người lại, dùng giọng điệu sai khiến nói:
- Giảng, bắt đầu lại từ đầu.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, nói với thân ảnh xanh nhạt:
- Nguyệt tiền bối, lần trước giảng đến hồi bảy, 【 Đại thánh Ngũ Hành Sơn thoát ra khỏi Lò bát quái luyện được hỏa nhã kim tinh 】 , hôm nay ta giảng hồi tám, 【 Ngã Phật Tạo Kinh, Cực Nhạc Quan âm Phụng Chỉ đến Trường An 】
Thân ảnh màu đỏ nhướng mày:
- Ta bảo ngươi bắt đầu lại từ đầu!
Lạc Thanh Chu giống như không nghe thấy, bắt đầu thì thầm:
- Thử hỏi thiền quan, tham gia cầu vô số điều, thường thường đến cùng đều là hư lão. Lấy gạch làm kính, tuyết đọng là hương, bao nhiêu tuổi nhỏ? Lông nuốt biển cả, giới nạp tu di...
Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, lập tức “Hoa” một tiếng, ánh sáng màu đỏ trên người đột nhiên thiêu đốt như hỏa diễm, liệt diễm cuồn cuộn, sau lưng tóc xanh bay múa, khí thế toàn thân hùng hổ, sát khí nghiêm nghị!
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở trước người hắn, vầng sáng xanh nhạt trên người lấp lóe, tóc xanh sau lưng bay múa, tay áo bồng bềnh, khí thế thanh lãnh như nguyệt, lại mang theo một cỗ uy nghiêm khiếp hồn phách người.
Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, cứ nghĩ hai người sẽ đánh nhau, cuống quít chuẩn bị triệt thoái về phía sau, sợ tai bay vạ gió.
Ai ngờ kia thân ảnh màu đỏ vừa mới còn bá đạo vô song vẻn vẹn giằng co cùng thân ảnh xanh nhạt một cái chớp mắt, liền đột nhiên rút lui, âm thanh cũng trong nháy mắt yếu đi xuống:
- Hừ!
Nàng xoay người qua, nhìn về phía nơi khác, miệng châm chọc nói:
- Bảo vệ cho hắn như thế, không phải giống như vụng trộm thèm muốn gì đó.
Thân ảnh xanh nhạt không có để ý nàng, thản nhiên nói với người sau lưng:
- Tiếp tục.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói thầm: “Xem ra vẫn là vị Nguyệt tiền bối này lợi hại. Người kia có khí thế bá đạo, nói chuyện lăng lệ, nhưng ở trước mặt Nguyệt tiền bối, vậy mà trong nháy mắt liền sợ, giống như chuột thấy mèo.”
Xem ra, hắn càng thêm cố gắng ôm chặt bắp đùi của Nguyệt tiền bối này!
- Phật gia, Bồ Tát vị cần tu hành trải qua mười cảnh giới: Hoan hỷ địa, Vô cấu địa, Phát quang địa, Diệm huệ địa, Cực nan thắng địa, Hiện tiền địa, Viễn hành địa, bất động địa, Thiện Tuệ và pháp vân địa...
Lạc Thanh Chu tiếp tục thì thầm.
Thần sắc thân ảnh xanh nhạt ngưng trọng, nín thở.
Thân ảnh màu đỏ tức giận nghe một hồi cũng an tĩnh lại.
- Không đúng! Cái cố sự này... Làm sao giống như trộn lẫn phương pháp tu luyện của phật môn?
Nàng chấn động trong lòng, lập tức dựng lỗ tai, thần sắc trên mặt cũng bắt đầu dần dần biến hóa.
Lại nghe một hồi.
- A, tại sao lại giống như xen lẫn phương pháp tu luyện của Đạo gia?
Sắc mặt của nàng càng thêm ngưng trọng lên.
Lại một lát sau.
- Kỳ quái, làm sao còn có phương pháp luyện thể?
Sắc mặt của nàng lần nữa biến hóa.
Giờ phút này.
Nàng nín thở ngưng thần, tim đập rộn lên, vểnh tai, chăm chú nghe mỗi chữ mỗi câu, nhớ kỹ, không dám có chút bỏ sót, cảm giác trong đầu ông ông tác hưởng, giống như đột nhiên mở ra một con đường thông đến cửa chính tu luyện mới!
- Khó trách nàng có thể nhanh như vậy tấn cấp, khó trách...
Lạc Thanh Chu kể xong hai hiệp.
Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đêm nay chỉ đến đây thôi.
Thân ảnh màu đỏ nghe vẫn chưa thỏa mãn, cảm xúc chập trùng, lòng ngứa ngáy khó nhịn, vội vàng xoay người nói:
- Đừng, lại nói một hồi...
Giờ này khắc này, nàng nào còn có khí thế hùng hổ doạ người cùng bá khí trước đó, giống như đột nhiên biến thành một học trò ngoan khiêm tốn thỉnh giáo, ngữ khí cũng trở nên nhũn ra.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn nàng một cái, đầu lông mày đột nhiên khẽ động, thanh lãnh mở miệng nói:
- Có thể, vậy ngươi bái hắn làm thầy.
Vừa nghe lời này.
Đỉnh chóp lầu các lập tức hoàn toàn tĩnh mịch.
Thân ảnh màu đỏ tựa hồ cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn nàng một hồi, nháy con ngươi hỏi:
- Ngươi vừa mới nói cái gì? Để hắn bái ta làm thầy?
Lạc Thanh Chu: - ...
Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng nhìn về nàng, không nói gì thêm.