Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường:
- Loại muốn cướp tiền cướp sắc cuồng theo dõi, ta sẽ quan hệ không tệ với hắn?
Đao tỷ nghe vậy sửng sốt một chút, ngắm bộ ngực cao vút và chân dài vớ đen gợi cảm của nàng một chút, nhún vai nói:
- Có lẽ, vấn đề ở chỗ ngươi.
Nói xong, không nói nhảm với nàng nữa, khiêng đao, đi vào trong rừng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ một hồi, mới nắm chặt roi da bên hông, cũng đi vào, lẩm bẩm trong miệng:
- Bản tiểu thư sẽ sợ hắn chắc?
Xe ngựa rất nhanh vào thành.
Lạc Thanh Chu xuống xe ở cửa tụ bảo các, lại đi vào lầu một lật vài quyển sách, mới đi ra ngoài rời khỏi.
Trên đường phố mua mấy xâu mứt quả, từ hẻm nhỏ phía sau Tần phủ nhảy tường vào trong phủ.
Tháo mặt nạ xuống, hắn cảm giác dễ chịu không ít.
Trên đường đi không gặp được mấy người.
Nhìn thấy một hai hạ nhân, đều tìm cách né tránh, rất nhanh trở lại tiểu viện.
Vào phòng, khóa cửa lại.
Lập tức lấy túi trữ vật “nhặt được” trong Hắc Mộc lâm ra, bắt đầu cẩn thận xem xét thu hoạch hôm nay.
Ngoại trừ săn giết yêu thú kiếm được 800 kim tệ ra, trong túi trữ vật còn có 550 kim tệ, tất cả có 1350 kim tệ.
Đối với một kẻ vừa tiếp xúc kim tệ không lâu như hắn mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
Có những kim tệ này, mua dược thủy luyện gân hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.
Ngoại trừ kim tệ ra, trong túi trữ vật còn có đồ dùng hàng ngày, chăn mền đồ ăn dược phẩm và nước sạch các thứ, còn có hơn năm trăm lượng bạc.
Còn có hai bình dược thủy luyện gân và một bình dược thủy luyện cốt nữa!
Những thứ tốt này, hắn lập tức cất hết vào trong túi trữ vật của mình.
Vừa cẩn thận tìm kiếm một chút, còn có một khối ngọc bội và một thanh chủy thủ võ giả, và một quyển sách.
Hắn lập tức lấy quyển sách kia ra, nhìn kỹ lại.
Bìa viết ngoáy mấy chữ lớn: « Hám Sơn Bá Quyền ».
- Quyền pháp?
Mắt hắn lập tức sáng lên, không kịp chờ đợi lật ra trang bìa, đang muốn cẩn thận đọc thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Lập tức, tiếng Châu nhi vang lên bên ngoài:
- Cô gia! nhanh mở cửa!
Lạc Thanh Chu nghe thấy, lập tức thu hồi tất cả mọi thứ, bước nhanh ra phòng, đi ra mở cửa chính.
Châu nhi thở hồng hộc bên ngoài nói:
- Cô gia, nhanh, chuẩn bị một chút, ra ngoài với nô tỳ, người Trưởng công chúa còn chờ ở đại sảnh.
- Trưởng công chúa?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ.
Châu nhi thở phì phò giải thích nói:
- Buổi sáng, Trưởng công chúa phái người tới đón tiểu thư đi, nô tỳ và Thu nhi đều đi theo. Vừa rồi Trưởng công chúa đột nhiên lại phái người cùng nô tỳ trở về, nói muốn dẫn cô gia đi cùng, nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, tiểu thư đang ở đấy.
Lạc Thanh Chu giật mình, không phải Tần nhị tiểu thư bại lộ rồi chứ?
Hắn lập tức vào nhà nói:
- Ngươi chờ ta chút, ta đi thay y phục khác.
Vào phòng, hắn lập tức đổi một thân nho bào rộng rãi, lại đi tới trong nội viện, dùng nước giếng rửa sạch mặt, cổ và tay, mới ra cửa.
Vừa rồi đi một khoảng cách, hắn đột nhiên lại nói:
- Châu nhi, ngươi đi thông báo đại tiểu thư chưa?
Châu nhi sững sờ, nghi ngờ nói:
- Cô gia, nô tỳ thông báo đại tiểu thư làm gì? Trưởng công chúa muốn gặp là cô gia, cũng không phải đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu trực tiếp quay người, đi đến Linh Thiền Nguyệt cung, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta ở rể, ra cửa gặp nữ tử khác nhất định phải được đại tiểu thư đồng ý, chút quy củ đó ngươi cũng không biết?
Châu nhi: - ...
Lạc Thanh Chu quyết định dẫn theo Thiền Thiền, dẫn theo một người càng an toàn một chút.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong đình viện, Bách Linh đang ngồi trước bàn đá, trong tay cầm một cành hoa tươi, đang nhàm chán vuốt cánh hoa.
Cánh hoa màu hồng, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Vài cánh rơi trên váy màu hồng của nàng, cùng váy hòa thành một thể, giống như bông hoa phấn nộn vốn được thêu trên đó.
Hạ Thiền ôm kiếm, vô thanh vô tức đứng dưới mái hiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt không tập trung, suy nghĩ không biết đã bay đến chỗ nào.
Lúc cửa vang lên tiếng bước chân.
Hai người mới bình thường lại, mắt cùng nhìn sang.
Một thiếu niên mặc nho bào rộng rãi, phong độ nhẹ nhàng đi vào.
Gương mặt thanh tú tuấn mỹ và thân thể cao cao kia giống như một tia nắng chiếu xuống mặt hồ yên tĩnh vô vị của các nàng, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Hai mắt Bách Linh sáng lên, đứng lên, nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn giọng nói:
- Cô gia, sớm như vậy đã đến thỉnh an tiểu thư sao?
Châu nhi đứng ở ngoài, không dám vào.
Linh Thiền Nguyệt cung này, không phải ai cũng có thể vào.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Bách Linh, vừa rồi Trưởng công chúa phái người đến phủ, nói ta đi qua một chuyến.
- Trưởng công chúa?
Bách Linh nhíu mày lại, nghi ngờ nói:
- Trưởng công chúa gọi người làm gì?