Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 387: Bán




Đao tỷ cũng rút chủy thủ bên hông ra, ngồi xuống khều khều da lông miệng mắt, cẩn thận xem xét.

Sau một lúc lâu.

Nam tử trung niên kia ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Chu nói:

- Muốn bán cho tụ bảo các chúng ta hay không? Giá tiền có thể sẽ hơi rẻ hơn chợ chiều, nhưng chúng ta tuyệt sẽ không hố ngươi. Phiên chợ kia tiểu thương ngư long hỗn tạp, ngươi nếu như chờ đến chiều lại đi bán, không chừng sẽ bị hố.

Đao tỷ cũng ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tụ bảo các ra giá, sẽ không rẻ hơn bao nhiêu, nhiều nhất ít hơn mười mấy kim tệ. Nhưng con mồi này không cần ngươi xử lý, cũng không cần ngươi đi cò kè mặc cả. Chủ yếu nhất là, ngươi sẽ không gặp phải lừa đảo.

Nam tử trung niên cười nói:

- Có vài võ giả không có kinh nghiệm đi phiên chợ bán, thậm chí có thể sẽ bị những tiểu thương lòng dạ hiểm độc kia liên thủ hố tiền. Tiểu huynh đệ, ta cũng không phải nói chuyện giật gân.

Lạc Thanh Chu trực tiếp hỏi:

- Các ngươi ra giá bao nhiêu?

Đao tỷ dùng chủy thủ trong tay, vỗ vỗ xương đầu yêu báo, ngẩng đầu lên nói:

- Da lông yêu báo này, huyết nhục xương cốt, tất cả chúng ta có thể ra 800 kim tệ. Nếu nó có yêu đan, yêu đan tính riêng.

Nam tử trung niên trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- 800 kim tệ, hẳn là giá tiền rất tốt. Đây chỉ là một con yêu thú cấp thấp nhất, cho dù ngươi đi ra chợ lần lượt hỏi giá, đoán chừng cũng nhiều hơn không bao nhiêu tiền.

Trước đó Lạc Thanh Chu đã nhìn qua sách giới thiệu giá cả của những yêu thú này, nghe vậy suy tư một chút, nói:

- Trước xem xem có yêu đan không.

Nam tử trung niên cười nói:

- Nếu như ngươi xác định bán, chúng ta sẽ giúp ngươi mổ.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, nói:

- Bán.

- Được.

Nam tử trung niên lập tức lấy ra chủy thủ và các loại dụng cụ từ trong túi trữ vật, trực tiếp tinh chuẩn cắt ra một lỗ trên phần bụng yêu báo, lập tức chậm rãi mở ra.

- Rất đáng tiếc, yêu báo này không có yêu đan.

Đao tỷ nhìn thoáng qua, có chút tiếc nuối.

Nam tử trung niên lật thi thể yêu báo qua, để cho hắn nhìn kỹ trong bụng, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi thấy rõ ràng, đừng cho là chúng ta lừa gạt ngươi.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đúng là không có.

Yêu đan yêu thú đều giấu trong đan hải bọn chúng, ngay chỗ phần bụng, bụng rách ra một chút là có thể nhìn thấy.

- 800 kim tệ, nếu như ngươi xác định bán, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Đao tỷ đứng dậy, dùng khăn tay lau tay nói.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn thi thể yêu báo trên đất, gật đầu nói:

- Được. Đao tỷ, ta muốn bây giờ về thành liền, có được hay không?

Hôm nay thu hoạch tương đối khá, không cần thiết tiếp tục ở lại.

Đao tỷ không trả lời, nhìn nam tử trung niên kia một chút.

Nam tử trung niên mở túi trữ vật ra, lấy một túi kim tệ ra trước, chỉ dùng tay ước lượng một chút, lại từ trong túi trữ vật nắm một kim tệ, bỏ vào trong túi, sau đó đưa cho hắn nói:

- Tất cả 800 kim tệ, cầm chắc. Bây giờ trở về thành, đương nhiên có thể, ta vừa lúc muốn đem con yêu thú này mang về nhanh chóng xử lý, thời gian càng lâu, chất thịt sẽ càng không còn.

Lạc Thanh Chu nhận cái túi, cẩn thận kiểm lại một chút.

Không nhiều không ít, vừa đúng 800 kim tệ.

- Đi thôi.

Nam tử trung niên thu thi thể yêu thú vào túi trữ vật, lập tức động tác nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, cười nói:

- Sở tiểu huynh đệ, hôm nay võ giả đi vào Hắc Mộc lâm, vận khí của ngươi tốt nhất. Lúc này mới buổi trưa, ngươi cũng săn giết một đầu yêu thú, kiếm lời 800 kim tệ.

Đao tỷ bên cạnh khóe mắt co quắp một chút, nhịn không được trong lòng âm thầm bổ sung: Cũng không chỉ 800 kim tệ, còn có một cái túi trữ vật, bên trong không biết còn có bao nhiêu kim tệ và thứ tốt.

Lạc Thanh Chu cười cười, không có trả lời, lên xe ngựa.

Đi vào toa xe, hắn vén màn cửa lên, nhìn về thiếu nữ chân dài đứng phía ngoài cách đó không xa, đột nhiên hô:

- Bách Linh Điểu cô nương, muốn cùng trở về hay không, ta mời ngươi ăn kẹo hồ lô?

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng dưới một cây đại thụ, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta sẽ mắc bẫy của ngươi?

Lạc Thanh Chu không lại để ý đến nàng, buông rèm xuống.

- Đao tỷ, đi thôi!

Nam tử trung niên tên là A Ngưu, đánh xe ngựa chậm rãi rời khỏi.

Đợi xe ngựa bắt đầu chạy xa xa, Đao tỷ mới khiêng đao bản rộng của nàng, xoay người, nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn đứng dưới tán cây nói:

- Sao thế, bị cảnh vừa nãy hù dọa, không dám đi cùng?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng:

- Ngươi cho rằng bản tiểu thư nhát gan giống như ngươi, ngay cả cái tiểu tử luyện gân cảnh cũng sợ?

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Ngươi vừa rồi hình như nhìn qua còn không bằng ta. Nhưng mà... Tiểu tử kia hình như quen biết ngươi, quan hệ các ngươi rất không tệ sao?