Lạc Thanh Chu nhún vai:
- Ta cũng không biết, nhưng nhị tiểu thư ở đó.
Bách Linh “A” một tiếng, vẻ mặt tràn đầy kỳ quái:
- Vậy cô gia tới nơi này làm gì?
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ dưới mái hiên một chút, lại nhìn về phía nàng nói:
- Trưởng công chúa là nữ tử, ta một mình đi gặp nàng?
Bách Linh sửng sốt một chút, hình như có chút nghe không hiểu.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Thân ở rể, nếu như ta muốn đi ra ngoài gặp nữ tử khác, đại tiểu thư không phải phái một người đi theo giám sát ta sao?
Bách Linh: - ...
Nàng rốt cục kịp phản ứng, quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ dưới mái hiên, không khỏi “Phốc phốc” cười một tiếng:
- Thiền Thiền, đây chính là lần đầu tiên cô gia mời ngươi cùng ra ngoài nha. Nhanh đi giám sát cô gia đi, đừng để hắn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, ta ở nhà xem chừng tiểu thư là được.
Hạ Thiền ôm kiếm đứng dưới mái hiên, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu đành phải đi tới nói:
- Hạ Thiền cô nương, có thù lao. Ngươi theo giúp ta một lần, cho ngươi... Một chuỗi mứt quả.
Nói rồi đột nhiên từ sau lưng hắn lấy ra một chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt của nàng.
Bách Linh thấy, mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới nói:
- Cô gia! Cô gia! Ta cùng ngươi đi! Ta đi giám sát ngươi! Để Thiền Thiền ở nhà nhìn tiểu thư đi.
Vừa dứt lời, mứt quả trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên bị cướp đi.
Hạ Thiền một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, đi ra mái hiên, lạnh lùng đi đến cửa.
- Cô gia...
Bách Linh vểnh miệng nhỏ lên, bộ dáng tội nghiệp.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có, chỉ dư một chuỗi.
Miệng nói như vậy, hắn nhìn thiếu nữ lạnh lùng đi phía cửa một chút, lập tức lại lấy ra, len lén nhét vào trong tay nàng, lại đưa tay nhéo gương mặt phấn nộn của nàng, mới giả bộ đứng đắn, bước nhanh rời khỏi.
Bách Linh một tay cầm mứt quả, một tay sờ gương mặt mới bị nhéo, sững sờ tại chỗ.
Thẳng đến hai người đều đi ra cửa mới dậm chân thầm nói:
- Cô gia thối, lại khi dễ người ta! Chán ghét!
Nói xong, mừng khấp khởi nheo mắt lại, bắt đầu ăn mứt quả.
Châu nhi đang âm thầm lo lắng, bước nhanh dẫn đường.
Lạc Thanh Chu dẫn theo Hạ Thiền đi theo phía sau.
Chờ đến đại sảnh, một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt từ trên ghế đứng lên, ánh mắt tò mò đánh giá hắn một chút, mới cười nói:
- Vị này chính là Lạc công tử sao. Tiểu nữ tử Nguyệt Vũ, là thị nữ bên người Trưởng công chúa, Trưởng công chúa muốn mời Lạc công tử đi một chuyến, không biết Lạc công tử có rảnh?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, không biết Trưởng công chúa tìm tại hạ có chuyện gì sao?
Nguyệt Vũ cười nói:
- Lạc công tử đi, tự nhiên sẽ biết.
Tống Như Nguyệt đang tiếp khách đứng lên nói:
- Thanh Chu, mau đi đi, Vi Mặc ở đó. Trưởng công chúa nếu có chuyện phân phó, nếu ngươi có thể làm được, nhất định phải tận tâm tận lực giúp đỡ làm tốt, khiến Trưởng công chúa hài lòng.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Nguyệt Vũ cười cười, cáo từ nói:
- Tần phu nhân, vậy chúng ta đi trước.
Một đoàn người ra phủ.
Cửa chính, sớm có một chiếc xe ngựa đang đợi.
Nguyệt Vũ cười nói:
- Lạc công tử mời.
Lạc Thanh Chu nhìn Hạ Thiền sau lưng một chút, không từ chối, trực tiếp lên xe ngựa.
Hạ Thiền khẳng định không thể lên xe ngựa.
Có chút quy củ ở ngoài nhất định phải tuân thủ.
Nguyệt Vũ cũng lập tức lên xe.
Hai người ngồi trong xe ngựa, đều đang quan sát đối phương.
Hạ Thiền và Châu nhi đi theo bên cạnh xe ngựa.
Phía sau hộ vệ hộ tống.
Trong thành, trên đường phố xe ngựa chỉ có thể chậm chạp hành tẩu, không thể chạy nhanh.
- Nghe Tần nhị tiểu thư nói, Lạc công tử là tú tài, đang chuẩn bị thi kỳ thi Hương sang năm. Tần nhị tiểu thư được vinh danh là đệ nhất tài nữ Mạc Thành, mấy bài thơ kia ngay cả Trưởng công chúa cũng tán dương không thôi. Chắc hẳn tài hoa của Lạc công tử, cũng sẽ cực tốt?
Nguyệt Vũ mỉm cười mở miệng nói.
Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:
- Tại hạ sao có thể so sánh với Tần nhị tiểu thư. Tại hạ chính là học vẹt, chỉ biết một chút văn chương lộn lưng, làm một vài đề mục trên sách, làm gì có tài hoa cái gì.
Nguyệt Vũ mỉm cười:
- Lạc công tử, tiểu nữ tử là người cực yêu thi từ. Lần này đi theo Trưởng công chúa tới Mạc Thành, nghe nói mấy bài thơ từ đều kinh động như gặp được tác phẩm của thần tiên. Trong đó bài « Thủy Điệu Ca Đầu », càng như thi tiên hạ phàm làm ra. Còn có một bài « Vịnh mai », khiến tiểu nữ tử vô cùng tin phục. Thế nhưng tiểu nữ tử phí rất nhiều tâm tư tìm người nghe ngóng, cũng không biết tác giả của hai tác phẩm này là ai. Nhưng bài từ Vịnh mai 【 Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên 】 , hình như là từ trong Tần phủ truyền ra, hẳn cũng là tác phẩm của Tần nhị tiểu thư?