Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 386: Không cần giải thích




Một tiếng sấm nổ, đột nhiên xuyên qua màng nhĩ của thanh niên cao kia, chấn vào thần hồn của hắn ong ong kêu loạn!

Mà cũng vào lúc này, Đao tỷ đột nhiên thu đao lui lại:

- Đã đến giờ!

- Oanh!

Thanh niên cao kia sững sờ tại chỗ thần hồn hoảng hốt trong nháy mắt, Lạc Thanh Chu đột nhiên một quyền đánh vào bụng của hắn!

- Ầm!

Người thanh niên cao vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể lập tức hơi cong, gập cả người lại, còn chưa kịp phản ứng, “Xoẹt” một tiếng, một tay khác của Lạc Thanh Chu đột nhiên lóe lên hàn quang, chuôi chủy thủ sắc bén hung hăng đâm vào mắt trái của hắn!

- A ——.

Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên!

- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, ra quyền như gió, hạ quyền như sấm, nặng nề mà đánh trên đầu của hắn!

Liên tục năm quyền đánh cùng một chỗ!

Quyền thứ năm mang theo lôi điện hung hăng rơi xuống, đầu thanh niên cao kia rốt cục “Két” một tiếng vỡ tan, thân thể mềm nhũn, úp sấp trên mặt đất.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Lạc Thanh Chu vẫn không dừng tay, lại quơ nắm đấm, lực rót cánh tay, dùng sức mạnh lớn nhất, hung hăng liên tục đập ba quyền vào đầu đã vỡ của hắn!

Thấy tên kia cả đầu biến thành một đoàn bột nhão, thân thể triệt để không nhúc nhích nữa rốt cục mới ngừng lại, còn lập tức lui về sau mấy bước.

- Hô... Hô...

Trong rừng yên tĩnh, chỉ có hắn vì khẩn trương mà thở dốc nặng nề.

Sau một lúc lâu.

Xác định tên thanh niên cao kia đã chết hẳn, hắn mới đi qua, ngồi xổm xuống, lục túi của hắn, nhưng không có phát hiện bất kỳ thứ gì.

Xem ra đồ của hai huynh đệ, đều đặt một chỗ.

Trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng có thể giải quyết triệt để hai tên phiền phức này, phòng ngừa lần sau bọn hắn trả thù, cũng không tệ lắm.

Hắn đứng lên, lấy ấm nước trong túi trữ vật ra, đổ ra rửa tay, rồi xoay người nhìn về phía Đao tỷ và thiếu nữ Nam Cung Mỹ Kiêu kia, lại kinh ngạc phát hiện, hai thiếu nữ kia đã thối lui đến hơn hai mươi mét, vẻ mặt sợ hãi và cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong rừng cây, yên tĩnh vắng lặng.

Trong không khí mùi máu tươi nồng đậm tản mát.

Lạc Thanh Chu thu lại ấm nước, đi tới chỗ Đao tỷ và thiếu nữ tên Nam Cung Mỹ Kiêu.

- Cái đó, ta muốn giải thích một chút.

- Không cần thiết.

Đao tỷ và thiếu nữ gọi Nam Cung Mỹ Kiêu trăm miệng một lời trả lời.

Đồng thời, một người nắm chặt chuôi đao, một người nắm thật chặt roi da bên hông.

Hai người đứng chung một chỗ, vẻ mặt đều khẩn trương và cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu nhún vai, không nói gì thêm.

Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Mới tới buổi trưa thôi.

- Đao tỷ, bây giờ ngoài phiên chợ võ giả còn chưa mở, con mồi này của ta còn có thể đi đâu mới bán được?

Hắn mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Đao tỷ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới nói:

- Hoặc là mang về thành tìm cửa hàng bán, hoặc là trực tiếp bán cho ta, ta sẽ đem về tụ bảo các.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Trực tiếp bán cho Đao tỷ, giá bao nhiêu?

Đao tỷ giật giật môi, hình như muốn nói chuyện, đột nhiên lại chần chờ một chút, nói:

- Nếu như ngươi muốn bán, chúng ta đi ra ngoài trước, đi chỗ xe ngựa. Ta cần xem con mồi trước một chút, mới có thể cho ra giá tiền.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Được.

Tay Đao tỷ nắm chặt đao, cách xa hắn năm mét, không nhanh không chậm, đi song song với hắn, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn.

Nam Cung Mỹ Kiêu một mình đứng tại chỗ một hồi, do dự một chút, cũng đi theo.

Chờ ra ngoài bìa rừng, nhìn thấy xe ngựa tụ bảo các và người đánh xe ngựa, Đao tỷ âm thầm thở dài một hơi, ngữ khí cũng thả lỏng hơn:

- Sở Phi Dương, ngươi quá độc ác.

Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:

- Đao tỷ, ta dùng mệnh đổi lấy con mồi, bị bọn họ cướp. Mặc dù cuối cùng ta có thể cướp về, nhưng nếu như hôm nay ta không giết bọn họ, vậy Đao tỷ cảm thấy sau này ta còn dám đến Hắc Mộc lâm nữa sao?

Đao tỷ yên lặng một chút, nói:

- Giết người có thể, sao còn ngược thi?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không có ngược thi. Tu vi đối phương cao hơn ta, ta không biết hắn còn có thủ đoạn phản kích gì nữa không, nếu như ta không nhân lúc này làm cho họ triệt để tắt thở, người chết có thể là ta.

Đao tỷ không nói gì thêm.

Hai người đi đến trước xe ngựa, nàng mới quay đầu nhìn hắn, lại sâu kín nói một câu:

- Ngươi là võ giả tu vi luyện gân đầu tiên khiến ta cảm thấy khẩn trương, cho dù là võ giả luyện cốt luyện tạng, ta cũng chưa từng hãi hùng khiếp vía như vậy.

Lạc Thanh Chu cười cười, không nói gì nữa, trút con yêu báo lớn bằng nghé con trong túi trữ vật ra.

- A, không tệ, hôm nay lại có thu hoạch!

Nam tử trung niên đánh xe lập tức từ trên xe nhảy xuống, ngồi xổm trước yêu báo xem.