Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 380: Người Tống gia




Thấy trong hẻm nhỏ không người, Lạc Thanh Chu mới lấy mặt nạ ra đeo lên.

Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người Tần phủ tụ tập ở đại sảnh, nhưng cũng không nhìn thấy biểu tỷ tên Nam Cung Mỹ Kiêu kia.

Không biết lúc ấy nàng ta đã trốn hay là đi đâu.

Dù sao nàng là quý khách từ kinh đô tới, lại thuộc về người hoàng thất, Tống Như Nguyệt khẳng định sẽ ưu tiên sắp xếp cho nàng cẩn thận.

Hi vọng hôm nay đừng lại gặp nàng.

Tối hôm qua cả nhà Tam gia Tần gia bị tàn sát, hôm nay tin tức rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Mạc Thành.

Toàn thành chấn động.

Thành chủ Giang Cấm Nam nghe nói tin tức vô cùng tức giận, lập tức phái người điều tra hung thủ.

Gia tộc khác tối hôm qua đều nhận được tin tức, đều âm thầm nghị luận ầm ĩ.

Rất nhiều người đoán được là những người Tống gia chạy trốn kia, dù sao ở Mạc Thành này, chỉ có bọn họ mới có thù không đội trời chung với Tần gia.

Nghe nói trong số những người nhà họ Tống trốn thoát kia có mấy tên là võ giả.

Bởi vì Tống gia phạm vào tội mưu phản, cho nên võ giả hộ vệ trong phủ bọn họ, đều phải gặp nạn theo.

Dù sao chỉ còn con đường chết, cho nên bọn hắn mới liều mạng cũng muốn cá chết lưới rách với Tần gia.

Rất nhiều gia tộc đang thổn thức, đồng thời cũng đang cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem Tần gia náo nhiệt.

Vốn cho rằng Tống gia sụp đổ, Tần gia lần nữa sẽ được liệt vào tứ đại gia tộc Mạc Thành, ai biết, chuyện xa xa còn chưa kết thúc.

Không người nào nguyện ý thấy người khác sống tốt hơn mình.

Nhìn thấy người khác gặp chuyện không may, thật ra phần lớn lòng người đều rất muốn thấy.

Cung điện bên cạnh Phủ thành chủ.

Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài đỏ rực, đang ngồi trước bàn xem đi xem lại mấy hiệp « Tam Quốc Diễn Nghĩa » Tần nhị tiểu thư mang tới trước đó.

Lúc Dạ Y đi tới bẩm báo chuyện tối qua Tần gia xảy ra thảm án, Nam Cung Hỏa Nguyệt để chuyện xưa trong tay xuống, quay đầu nhìn nàng nói:

- Thật sự là trùng hợp sao, võ giả Tống gia, không ngờ toàn bộ lại chạy thoát một người cũng không bắt được sao?

Dừng một chút, nàng đột nhiên phân phó nói:

- Dạ Y, ngươi lấy lệnh bài của ta đi ngoài thành điều hai trăm Ngân Kỵ vào thành.

Dạ Y ngẩng đầu lên nói:

- Điện hạ, là để Ngân Kỵ hỗ trợ truy tra hung thủ và những người Tống gia kia sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:

- Không cần, để bọn hắn tới canh giữ ngoài phủ thành chủ là được.

Trong mắt Dạ Y lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức lui xuống.

Nam Cung Hỏa Nguyệt suy nghĩ một chút, lại nói vọng ra ngoài:

- Nguyệt Vũ, ngươi đi Tần phủ một chuyến, dẫn Tần nhị tiểu thư đến đây. Nhớ kỹ, dùng xe ngựa và hộ vệ của chúng ta.

- Vâng, điện hạ.

Nguyệt Vũ khom người thối lui.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lần nữa nhìn chuyện xưa ba nước trên bàn, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh:

- Ngươi lừa ta gạt, ba nước tranh bá sao?

Tụ bảo các.

Lạc Thanh Chu đến tầng cao nhất, Đao tỷ tóc bạc và nam tử trung niên Ngô Khuê đều đã đến.

Trong góc còn nhiều thêm một thanh niên bộ dáng bình thường.

Đao tỷ giới thiệu nói:

- Hắn gọi Chu Bá Ước, giống như ngươi, hiện tại là luyện gân cảnh giới. Hôm nay là lần đầu tiên ra khỏi thành làm nhiệm vụ.

Đao tỷ chỉ vào Lạc Thanh Chu nói:

- Sở Phi Dương.

Lạc Thanh Chu và thanh niên gọi Chu Bá Ước chắp tay lẫn nhau, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

- Đao tỷ, còn có những người khác không?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Đao tỷ nhíu mày:

- Còn có một người, không biết hôm nay tên gọi là gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức có cỗ dự cảm bất thường, đang muốn hỏi thăm có phải người lần trước hay không, trên bậc thang đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc.

Lập tức, một thiếu nữ mặc váy màu đen ngang gối, dáng người cao gầy gợi cảm, trên đùi mang quần tất đen lãnh ngạo, lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông to tròn đi tới.

Một đầu tóc đen nhánh như gấm, tóc dài rối tung bên hông, bên hông quấn quanh một roi da dài nhỏ màu đen, đầu roi theo bước chân của nàng hơi rung nhẹ, giống như Linh Xà có linh tính.

Lạc Thanh Chu nhìn cặp quần tất đen gợi cảm kia, trong thoáng chốc, giống như xuyên qua thời không.

Nam tử trung niên tên Ngô Khuê và nam tử kêu Chu Bá Ước, nhìn nàng mặc, trên mặt đều sửng sốt một chút.

Hiển nhiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại ăn mặc có chút quái dị và to gan này.

Chỉ có Đao tỷ kiến thức rộng rãi, vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Ngươi hôm nay tên gọi là gì?

Thiếu nữ roi da hất tóc dài, ngồi xuống bên cạnh, gác đôi chân dài miên man kia lên, lạnh lùng nói:

- Bách Linh Điểu.

Lạc Thanh Chu: - ...

Đao tỷ khóe miệng co giật một chút, đứng lên nói:

- Được rồi, đã đều đến đông đủ, lên đường đi.

Nói xong, nâng đao bản rộng của nàng lên, dẫn đầu đi xuống lầu.