Nam tử trung niên Ngô Khuê vẻ mặt thâm trầm theo ở phía sau.
Lạc Thanh Chu và thanh niên tên Chu Bá Ước kia nhìn nhau, cùng đứng dậy, đi xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn, sờ roi da bên hông, đi theo sau.
Ngoài cửa lớn, đã có xe ngựa chờ sẵn.
Mấy người lần lượt lên xe ngựa.
Ba nam tử ngồi cùng nhau, Nam Cung Mỹ Kiêu với đôi chân dài quyến rũ ngồi cùng Đao tỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó đối diện.
Lạc Thanh Chu thấy nàng cứ nhìn mình, do dự một chút, quyết định giải thích một tiếng:
- Bách Linh Điểu cô nương, ta cảm thấy chuyện đó, ta cần phải giải thích một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Ta cảm thấy không cần thiết.
Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng một lúc, nhún vai nói:
- Được thôi.
Không cần thiết cũng không cần nói.
Hắn không có thói quen tranh luận với nữ nhân.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
Dù sao hiện tại một đoàn đội, chí ít ra ngoài nàng sẽ không làm gì hắn.
Trong xe, những người khác ánh mắt đều hiếu kỳ nhìn hai người một chút, trong lòng đoán chừng hai người có mâu thuẫn gì đó.
Một đường không nói chuyện.
Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, lao vùn vụt trên đường lớn xóc nảy.
Nam Cung Mỹ Kiêu tựa ra sau, hai tay ôm ngực, chân dài thong dong, nhắm mắt dưỡng thần, một ngón tay thon dài nhịp nhịp trên cánh tay, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lòng Lạc Thanh Chu cũng suy nghĩ.
Hắn nghĩ phải nhanh luyện gân thành công, có được tốc độ nhanh hơn và lực bộc phát mạnh hơn, đến lúc đó tiện giải quyết triệt để những người Tống gia kia.
Xe ngựa rất nhanh ngừng lại trên đường nhỏ ngoài Hắc Mộc lâm.
Đao tỷ dẫn mấy người xuống xe.
Bởi vì hôm nay có người mới, cho nên nàng nói lại lần nữa những việc cần phải chú ý và việc tổ đội.
Sau khi nói xong mới hỏi:
- Hôm nay có người cần tổ đội, hoặc là cần thuê ta không?
Không có người nói chuyện.
Thanh niên tên Chu Bá Ước kia vẫn luôn rất yên lặng.
Cho dù lần đầu tiên tới Hắc Mộc lâm đi săn yêu thú, cũng không có bất kỳ biểu hiện lo lắng bất an nào.
- Đã không có, vậy xuất phát đi.
Đao tỷ đợi một hồi, nhún vai, dẫn đầu khiêng đao, đi vào trong rừng.
Ngô Khuê và Chu Bá Ước phân biệt đi qua mảnh rừng khác.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ đang tựa lên cây mâm mê roi da cách đó không xa một chút, quay người đi hướng khác.
Vẫn là hướng lần trước.
Ở trong rừng đi trong chốc lát, hắn đột nhiên cảm giác không đúng, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ roi da hôm nay gọi là Bách Linh Điểu kia đang âm thầm đi phía sau hắn, thấy hắn nhìn tới, mặt nàng không thay đổi nói:
- Đừng hiểu lầm, trùng hợp mà thôi. Ta cũng không cướp tiền, cũng không cướp sắc.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, tiếp tục đi đến phía trước.
Hắn bước nhanh hơn.
Đi một đoạn lộ trình, quay đầu nhìn lại, nàng vẫn không nhanh không chậm theo phía sau.
Lạc Thanh Chu nhịn không được dừng bước lại, xoay người hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Nên hỏi chính ngươi, ngươi mỗi lần theo dõi ta, rốt cuộc muốn như thế nào?
Lạc Thanh Chu:
- Ta nói, đó là hiểu lầm.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói, đây là hiểu lầm.
Hai người đang trầm mặc giằng co bụi cỏ bên cạnh đột nhiên khẽ động, lập tức một cái đầu to lớn lộ ra, hai con mắt tinh hồng lạnh như băng nhìn hai người.
Da lông nâu nhạt, hình thể to như con nghé, khóe miệng mọc hai cái răng nanh sắc bén, trên thân lấm tấm màu nâu, đúng là một con yêu báo!
- Ô...
Yêu báo nhìn hai người, khóe miệng chảy ra nước bọt, nhếch răng nanh, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, thân thể nằm mọp xuống, hình như chuẩn bị tấn công.
- Bạch!
Nam Cung Mỹ Kiêu ánh mắt sáng lên, rút roi da bên hông ra, lạnh lùng nói:
- Ta!
Vừa dứt lời, một cây đại thụ bên khác, đột nhiên “Vụt” đập xuống một thân ảnh màu nâu, tựa như tia chớp từ trên đánh xuống dưới, nhào xuống phía nàng!
Thì ra yêu báo thứ nhất kia muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.
Sát thủ chân chính, tàng trên cây!
Trong nháy mắt, lại xuất hiện hai con yêu báo!
Nam Cung Mỹ Kiêu phản ứng nhanh chóng, trong tay roi da “Bá” một tiếng vung qua đỉnh đầu bay ra ngoài, hóa thành tấm roi chắn đen, mà thân thể nàng cao gầy lồi lõm kia trong nháy mắt thối lui về phía sau.
Yêu báo xuất hiện lúc đầu, đang chuẩn bị nhào tới cùng đồng bọn mình giáp công nàng, Lạc Thanh Chu sớm đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, lập tức đột nhiên nhảy lên, “Oanh” một quyền đánh về phía nó.
- Ngao ô ——.
Yêu báo nổi giận gầm lên một tiếng, động tác linh mẫn, trong nháy mắt né tránh qua.
Lập tức lại đột nhiên vọt lên, miệng máu mở lớn ra, nhào lên cắn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu ra một quyền thất bại.
Vừa tiếp đất, chỉ thấy nó nhào lên cắn, động tác nhanh chóng như thiểm điện!
Nắm đấm cúa hắn đánh ra không kịp thu hồi, thân thể đột nhiên trùng xuống, cánh tay lớn, gân cơ bắp trong nháy mắt căng cứng, lập tức khuỷu tay như bắn lò xo “Soạt” một tiếng nặng nề bắn ra!
- Ầm!