Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 379: Bách Linh cõng nồi




Nói xong, Tống Như Nguyệt lườm người nào đó một chút, vào phòng.

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay với Tiểu Điệp bên cạnh, dẫn nàng đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư, đi hậu viện.

Quay đầu nhìn thoáng qua.

Tần nhị tiểu thư đang đứng ở cửa nhìn hắn, thấy hắn nhìn ra, Tần nhị tiểu thư mỉm cười.

Dung nhan nhu nhược tái nhợt kia, cho dù lúc nào, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy nhu hòa ấm áp và thân thiết.

Lạc Thanh Chu không khỏi nhớ tới cảnh tối hôm qua trong phòng nàng.

Nếu như không có vị nhạc mẫu đại nhân kia đột nhiên quấy rầy, và việc trong nhà Tam gia Tần gia xảy ra biến cố, chỉ sợ tối hôm qua hắn đã luân hãm trong cạm bẫy ôn nhu của Tần nhị tiểu thư, không cách nào tự kiềm chế.

Người giống như Tần nhị tiểu thư, có mấy nam nhân có thể không động tâm đâu?

- Cô gia, làm sao cảm tạ người ta?

Đang nghĩ ngợi, Bách Linh đi tới, nháy nháy mắt với hắn, thấp giọng hỏi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nghi ngờ nói:

- Tại sao muốn cảm tạ ngươi?

Bách Linh hừ lạnh một tiếng, sát gần tới hắn, thấp giọng nói:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Tối hôm qua người nào đó trong đại sảnh tối đen như mực, một quyền một cước đánh ra có phải rất thoải mái hay không? Hừ hừ, kết quả để người ta tới cõng nồi, quá đáng!

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Bách Linh đụng đụng cánh tay hắn, quệt miệng nói:

- Cô gia, đang hỏi ngươi đó, ngươi muốn cảm tạ người ta thế nào đây?

Lạc Thanh Chu thấy không ai nhìn qua, thuận thế đưa tay sờ bàn tay nhỏ của nàng một chút, thấp giọng nói:

- Chút nữa đi chỗ ta, ta cho ngươi chút đồ tốt.

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức cuống quít lui ra một bước, mân mê miệng nhỏ thầm nói:

- Cô gia lại muốn khi dễ người ta, mới không muốn cho ngươi được như ý đâu!

Lạc Thanh Chu nói:

- Chỉ là muốn cho ngươi chút điểm tâm ăn thôi.

Bách Linh nghe xong, lập tức hoa dung thất sắc:

- Đừng, người ta mới không muốn đâu. Ăn điểm tâm của Cô gia, có thể sẽ mang thai, cô gia quá đáng lắm!

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn yên lặng móc ra một bọc giấy trong túi, mở bọc giấy ra, lấy ra một khối điểm tâm nhỏ, đưa cho Tiểu Điệp bên cạnh hắn.

Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ nhận, bắt đầu ăn, trong lòng nói thầm: “Nếu như điểm tâm của công tử ăn có thể mang thai hài tử của người, ta vui vẻ còn không kịp đây.”

Mấy người ở cửa Linh Thiền Nguyệt cung tách ra.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo kia nói:

- Hạ Thiền cô nương, gần đây cứ đợi trong phòng, đừng đi làm việc nữa, bảo hộ đại tiểu thư cho tốt.

Mắt Hạ Thiền lạnh như băng nhìn hắn, không nói gì.

Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư lên tiếng chào hỏi, dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.

Đợi hai chủ tớ đi xa, Bách Linh đi tới bên cạnh Hạ Thiền bát quái hỏi thăm:

- Thiền Thiền, vừa rồi ở hành lang đại sảnh, cô gia nói gì với ngươi? Lúc ấy ta nhìn thấy cô gia cơ hồ dán lên người của ngươi, nói nhỏ với ngươi cả nửa ngày.

Hạ Thiền nhìn hướng hai người rời khỏi, run lên một hồi, quay người vào phòng, không để ý nàng.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, để Tiểu Điệp vào trong phòng nàng thêu hoa.

Hắn vào trong phòng, thần hồn Xuất Khiếu, xuyên qua phòng ốc, bay lên nóc phòng, tắm ánh nắng sáng sớm, ở trên cao nhìn xuống, cẩn thận quan sát toàn bộ Tần phủ.

Quan sát hồi lâu, thấy không có bất cứ dị thường nào, hắn mới trở về trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.

Hôm nay còn phải ra khỏi thành đi săn yêu thú.

Hắn nhất định phải tiếp tục tu luyện, mau chóng tấn cấp, tôi luyện thêm.

Chỉ có như vậy, mới có thể gia tăng phần thắng trước mặt địch nhân.

Ở trong phủ ngồi chờ chết, chờ địch nhân lặng lẽ vào cửa hoặc là đồ sát những người Tần gia khác, bị động chống cự, tuyệt không phải phong cách của hắn.

Hắn quyết định ban ngày đi Hắc Mộc lâm tu luyện, ban đêm thần hồn Xuất Khiếu, đi Trương gia nhìn xem.

Thăm dò chỗ ẩn thân những người Tống gia kia trước lại nghĩ biện pháp một mẻ hốt gọn, nhổ cỏ tận gốc, một người cũng không để lại!

Bất cứ người nào uy hiếp đến cuộc sống hiện tại của hắn, đều tuyệt đối không thể lưu!

Ở trong phòng xem sách về yêu thú Hắc Mộc lâm một lúc, thấy không có người tới quấy rầy, hắn đi qua nói với Tiểu Điệp một tiếng, sau đó ra cửa.

Tần gia bây giờ lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người trốn trong phòng không dám ra ngoài.

Hộ vệ cũng chỉ còn lại có bốn người, thêm Tần Xuyên nữa, căn bản cũng không đủ tuần tra tất cả các nơi trong phủ.

Nhưng ban ngày, tất cả mọi người tương đối an tâm.

Lạc Thanh Chu một đường đi ra, cũng không gặp được bao nhiêu người.

Đợi đến khi đi đến cửa sau thông hướng vườn hoa, nhìn thấy mấy tên người hầu trong tay cầm vũ khí, canh giữ cửa vườn hoa, đang thấp giọng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu vòng qua bên cạnh tường viện bay lên, nhanh chóng đi đến cửa sau, mở chốt, ra cửa.