Mái hiên, giọt nước tuyết rơi.
Thiếu nữ ôm kiếm cô độc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như một pho tượng không có bất kỳ tình cảm gì.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua.
Thân thể nàng có chút nghiêng qua, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Lạc Thanh Chu xoay người, sóng vai đứng dưới mái hiên với nàng, nhìn nước tuyết bên ngoài từng giọt từng giọt rơi xuống.
Yên tĩnh một lát.
Hắn mới lên giọng nói:
- Hạ Thiền cô nương lợi hại như vậy, không nên dựa vào trồng hoa kiếm tiền. Tay Hạ Thiền cô nương là tay cầm kiếm, không phải tay cầm cuốc.
Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp lạnh xuống, nhìn nơi khác, giống như không nghe thấy.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói:
- Hạ Thiền cô nương, quay mặt qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Gương mặt Thiếu nữ xinh đẹp vẫn quay bên khác, không để ý hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bên mặt nàng lạnh lẽo một chút, đột nhiên lại nói:
- Hạ Thiền, Thiền Thiền, quay mặt qua đây, cô gia có lời muốn nói với ngươi.
Thiếu nữ đột nhiên quay sang, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Hắn thấy lạnh cả người.
Lạc Thanh Chu không nhúc nhích tí nào, mắt đối mắt với nàng, không chút nào hoảng sợ, hỏi:
- Ngươi thích giết người không?
Thiếu nữ hai mắt lạnh băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, rốt cục lạnh lùng mở miệng:
- Thích, giết ngươi.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Không đùa. Ngươi vừa rồi lợi hại như vậy, hai võ giả trong nháy mắt đã bị ngươi một kiếm đứt cổ. Ngươi tùy tiện động động tay, đã cứu vớt toàn bộ Tần phủ. Cho nên ta đang nghĩ, dựa vào tài trí thông minh của ta, lại thêm kiếm pháp vô địch của ngươi, nhất định có thể một mẻ hốt gọn, giết sạch sành sanh, ngươi thấy sao? Hạ Thiền cô nương?
- Hừ.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, lần nữa quay mặt chỗ khác, không để ý hắn.
Lạc Thanh Chu lại gọi:
- Hạ Thiền, Thiền Thiền, ngươi thấy sao?
Thiếu nữ đột nhiên quay mặt lại hai mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn như không thấy, xích lại gần nàng thấp giọng nói:
- Ta phụ trách tìm ra hung thủ, ngươi phụ trách một kiếm dứt điểm. Hai người chúng ta phối hợp với nhau, cùng diệt trừ mối đe dọa của Tần gia, ngươi có chịu không?
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới mở miệng lần nữa:
- Ta không, chủ động, giết người.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hiểu được:
- Ý của ngươi là nói, ngươi chỉ bảo hộ người Tần gia, địch nhân đến ngươi giết, nhưng ngươi sẽ không chủ động ra ngoài tìm giết địch nhân, đúng không?
Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:
- Được rồi, quấy rầy.
Hắn quay người rời khỏi.
Chờ hắn vào phòng, thiếu nữ chậm rãi quay mặt lại, nhìn về cửa chỗ hắn biến mất, phồng phồng má phấn, miệng thấp giọng thầm thì:
- Cũng không, cầu người ta...
Sau khi trời sáng.
Tần Văn Chính dẫn theo Tần Xuyên và những người khác, mắt đỏ hồng chạy về.
Tống Như Nguyệt vốn muốn hỏi hỏi tình huống bên kia một chút, Tần Văn Chính khoát tay áo, ánh mắt nhìn về phía thi thể trong viện, sắc mặt đột biến.
Tần Xuyên thấy cảnh này, cũng hãi hùng biến sắc:
- Mẫu thân, Dương hộ vệ bọn họ sao lại chết? Ta rời khỏi có thích khách tới sao?
Tống Như Nguyệt mặt âm trầm nói:
- Bọn họ chính là thích khách, phản đồ! Là Hạ Thiền bảo hộ ta giết họ.
Cha con Tần Văn Chính và mấy tên hộ vệ kia đều nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên cách đó không xa.
- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, nhanh để cho người ta xử lý thi thể một chút. Tôn ma ma cũng bị người đó mua chuộc, còn chưa chết, tối hôm qua ta thẩm vấn một đêm cũng không có thẩm vấn ra, các ngươi đi thẩm vấn.
Giọng Tống Như Nguyệt có chút khàn khàn, hiển nhiên là do tối hôm qua cãi lộn với vị Tôn ma ma kia.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên từ trong nhà đi tới nói:
- Phụ thân, người tới đây, Vi Mặc có lời muốn nói với người.
Vẻ mặt Tần Văn Chính khẽ động, đi đến bậc thang, lại quay đầu nhìn những người khác một chút, trầm ngâm một chút nói:
- Mọi người tối hôm qua một đêm không ngủ, hẳn là đều mệt mỏi, hiện tại cũng trở về ngủ đi. Chu quản gia, ngươi phụ trách xem xét nguồn nước và đồ ăn trong phủ, đi tìm thêm mấy con chó về. Mỗi ngày đồ ăn thức uống, đều phải thử trước một lần.
Chu quản gia lập tức cúi đầu nói:
- Vâng, lão gia.
Nha hoàn bọn người hầu thấy gia chủ trở về, trong lòng mới có một chút cảm giác an toàn, lần lượt giải tán, trở về ngủ bù.
Tần Khiêm Gia cũng từ trong nhà đi ra, dẫn theo Bách Linh, chuẩn bị rời khỏi.
Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, hình như muốn an ủi vài câu, nhưng nhìn sắc mặt thanh lãnh của nàng, lại không mở miệng.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư.
Hạ Thiền cũng từ dưới mái hiên đi ra.
Tống Như Nguyệt đi đến bên cạnh Bách Linh thấp giọng dặn dò:
- Bách Linh, chuyện trong phủ các ngươi không cần quan tâm, ngươi và Hạ Thiền cứ bảo vệ tốt Khiêm Gia là được, còn có... xem chừng cô gia nhà các ngươi.