Nàng nói không sao, vậy thì không sao.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là nhanh chóng tra ra hung thủ, như vậy mới có thể triệt để hóa giải nguy cơ cho Tần phủ.
Hắn ở phía sau viện tu luyện lâu như vậy, lãng phí nhiều tài nguyên trong nhà như vậy, hiện tại là lúc hắn nên thể hiện thực lực và tác dụng của mình!
- Mẫu thân, Khiêm Gia, Vi Mặc, Thanh Chu, các ngươi cẩn thận, đợi ở đây, ta đi một chút sẽ về!
Nói xong, hắn bước nhanh rời khỏi.
Tống Như Nguyệt trong lòng lo lắng cho hắn, vốn muốn cho một gã hộ vệ đi theo, lại sợ người ở đây không đủ, đành phải cau mày, nhìn về phía khuê nữ nhà mình, có chút trách cứ:
- Vi Mặc, nhị ca ngươi ngoại trừ biết luyện võ, đầu óc căn bản cũng không dễ dùng, ngươi để hắn đuổi theo tra hung thủ làm gì?
Tần Vi Mặc nhìn hạ nhân và hộ vệ trong đình viện một chút, nói khẽ:
- Mẫu thân, phụ thân bây giờ trong lòng đang khó chịu lo âu, để nhị ca đi bồi người đi. Có nhị ca ở bên cạnh, người sẽ khá hơn một chút.
Tống Như Nguyệt yên lặng.
Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:
- Mẫu thân, hộ vệ Tần phủ chúng ta hiện tại cũng chỉ có ba người sao?
Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu:
- Còn có mấy người bị phụ thân ngươi mang đi.
Tần Vi Mặc nhìn ba hộ vệ kia một chút, hỏi:
- Mẫu thân biết tu vi của bọn họ sao?
Tống Như Nguyệt nói:
- Đều là võ sinh, chúng ta không mời nổi võ giả cao cấp hơn. Tu vi cao nhất chính là Kim hộ vệ, mẫu thân nhớ hắn là võ sinh Luyện Cốt cảnh.
Tần Vi Mặc không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn trong phòng một chút.
Thiếu niên lúc đầu đứng ở trong góc nhỏ trong phòng chẳng biết lúc nào, đã đứng tới chỗ cửa rồi.
-Phụt!
Đúng lúc này, đèn đuốc nến sáng trong đại sảnh toàn bộ lại đột nhiên tắt!
Toàn bộ đại sảnh, nháy mắt lâm vào bóng tối!
- A ——
Trong đại sảnh lập tức vang lên một tiếng nha hoàn thét chói tai.
Đám người vốn bị tin tức và bầu không khí đêm nay hù kinh hồn táng đảm, lại càng thêm lo sợ bất an.
Lúc này thấy đèn đuốc trong phòng lại đột nhiên bị dập tắt một cách quỷ dị, tự nhiên là hoảng sợ, nhịn không được hét ầm lên.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Bóng tối đen nhánh bao phủ toàn bộ đại sảnh, hai thân ảnh đi tới gần ngọn đèn, đột nhiên móc vũ khí sắc bén trong ngực ra, lóe ra ánh sáng.
Chuẩn bị thừa dịp bóng tối và hỗn loạn, huyết tẩy toàn bộ tiểu thư nha hoàn trong đại sảnh!
Trong phòng không có bất kỳ hộ vệ nào, đều là một vài người già yếu tàn tật!
Đại tiểu thư Tần gia câm điếc đần độn ngồi chỗ vắng vẻ, nhị tiểu thư Tần gia ốm yếu phế nhân đứng chỗ cửa!
Còn lại đều là một vài nha hoàn nhỏ con và ma ma lớn tuổi!
Đúng, còn có một thư sinh phế vật!
Người trong đại sảnh, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Hai thân ảnh cầm vũ khí trong tay, chen về phía cửa, chuẩn bị ngăn chặn cửa chính, đồ sát người trong phòng một cách sạch sẽ!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trong bóng tối, đột nhiên vang lên mấy tiếng cơ thể va chạm, thêm mấy tiếng rên rỉ.
Ngoài phòng.
Tống Như Nguyệt kịp phản ứng lập tức sắc mặt đại biến, cuống quít quát to:
- Nhanh! Trong phòng có thích khách! Nhanh vào cứu người!
Nhưng hai hộ vệ trong viện, đột nhiên ăn ý quay người, “Oanh” một quyền đập vào lồng ngực tên hộ vệ kia, trực tiếp đập đối phương bay ra ngoài, mất mạng tại chỗ!
Lập tức, hai hộ vệ thay đổi vị trí, “Vụt” một tiếng như hai mũi tên, đánh về phía nàng.
Bọn hạ nhân trong viện, trong lúc nhất thời ngẩn người, căn bản không kịp phản ứng.
Lúc bọn họ kịp phản ứng, cũng không cách nào ngăn cản bước chân hai võ giả!
- Oanh!
Hai người đột nhiên nhảy lên, nhảy qua lan can, lập tức áo bào phồng lên, hai nắm đấm mang theo khí thế không thể địch nổi ầm vang đánh tới nàng!
- Bạch!
Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau nàng lóe ra, hàn mang lóe lên, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng một võ giả!
Nắm đấm một võ giả khác rơi xuống, nhưng lại đánh vào hư không.
Tống Như Nguyệt bị đạo thân ảnh lạnh lẽo kia đột nhiên xuất hiện kéo sang một bên, lập tức hàn mang lóe lên, cổ họng tên võ giả thứ hai cũng nháy mắt bị xuyên qua!
- Ầm!
Hai võ giả không ngờ cùng nặng nề té xuống đất, lập tức che yết hầu máu tươi phun ra, trừng to mắt, co quắp trên mặt đất.
Chỉ mấy hơi thở, thân thể cứng đờ, triệt để mất mạng!
Đèn lồng treo trên hành lang, bọn người hầu trong viện trong tay cầm theo đèn lồng, đều có thể thấy rõ cảnh tượng xảy ra đột ngột này.
Nhưng nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Từ khi hai hộ vệ kia đột nhiên động thủ, đến thân thể đột nhiên mềm nhũn nặng nề mà ngã ra đất, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở.
Những hạ nhân kia còn chưa kịp phản ứng, hai thích khách đột nhiên giết người kia đã bị đâm xuyên yết hầu, ngã xuống đất chết tươi.
Ánh mắt mọi người lúc này mới nhìn về phía Tống Như Nguyệt trên hành lang.