Hung thủ vô cùng tàn nhẫn, cực kì thống hận bọn họ, ra tay dị thường tàn nhẫn.
Lúc này, một gã hộ vệ đột nhiên bước chân vội vàng từ cửa chính bước nhanh vào, đi tới tiểu viện cung kính bẩm báo nói:
- Phu nhân, thuộc hạ vừa rồi đi xem, Tam gia bọn họ...
Tống Như Nguyệt đứng dưới mái hiên, mí mắt nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói:
- Nói thẳng đi. Nhà họ Tần ta từ trên xuống dưới, không có người mềm yếu, chuyện gì đều phải tiếp nhận hết.
Hộ vệ kia cúi đầu nói:
- Thuộc hạ đã xác định, Tam gia bị giết, Tam phu nhân cùng con cái, họ hàng, nha hoàn hạ nhân trong phủ, hết thảy hơn năm mươi người, đều chết thảm trong phủ, chỉ có hai hạ nhân may mắn thoát khỏi, bị quan phủ mang đi. Nghe Lão Gia nói, bọn họ hẳn là bị người hạ độc trước, sau đó mới không cách nào phản kháng, chạy trốn. Lão Gia còn bàn giao cho thuộc hạ, để thuộc hạ trở về căn dặn phu nhân, từ giờ trở đi, trên dưới toàn phủ, tạm thời không thể ăn uống bất kỳ thứ gì trong phủ, đề phòng trúng độc.
Vừa nghe lời này, trong viện, trong hành lang, trong phòng, mọi người đều cực kì kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Toàn bộ phủ đệ hơn năm mươi người, toàn bộ bị tàn sát!
Hung thủ thật tàn nhẫn!
Thu nhi và Châu nhi nâng đỡ Tần nhị tiểu thư đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa nói:
- Kim hộ vệ, ngươi nhìn thấy thi thể của bọn họ sao?
Hộ vệ cung kính nói:
- Thuộc hạ thấy được.
Tần nhị tiểu thư không nói gì thêm.
Giọng Tống Như Nguyệt có chút run rẩy:
- Ngươi đi đi, canh giữ bên cạnh Lão Gia, nơi này có Xuyên nhi mấy người là đủ rồi.
Kim hộ vệ lên tiếng, quay người bước nhanh rời khỏi.
Trong ngoài đại sảnh, lặng ngắt như tờ.
- Ầm!
Trên hành lang, Tần Xuyên đột nhiên một quyền đập trên cây cột trước mặt, cắn răng nói:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định giúp phụ thân tìm ra hung thủ! Nhất định phải chém hung thủ kia thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro, báo thù rửa hận cho Tam thúc tam thẩm bọn họ!
Tống Như Nguyệt yên lặng nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi:
- Mẫu thân rốt cuộc hiểu phụ thân ngươi vì sao kiên quyết muốn từ bỏ tước vị, rời khỏi nơi này. Con người thật ra chỉ cần có thể sống sót, cái gì danh cái gì lợi, có gì quan trọng đâu? Tần gia chúng ta đã bám trụ ở Mạc Thành nhiều năm như vậy, đắc tội không ít người, lại bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, dù sống chết chống đỡ, chỉ sợ đến lúc đó muốn lui cũng không lui được.
Tần Xuyên nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, muốn thông báo đại ca không?
Tống Như Nguyệt lắc đầu:
- Đại ca ngươi đang đọc sách ở học viện, cũng không cần quấy rầy hắn. Chờ chúng ta xử lý xong sản nghiệp nơi này, an trí cho những người khác xong, chờ phụ thân ngươi từ bỏ tước vị, chúng ta sẽ đi kinh đô, đến lúc đó thông báo hắn đón.
Tần Xuyên yên lặng một chút, nói:
- Phụ thân muốn từ bỏ tước vị, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Trong triều có vài người, sợ Tần gia chúng ta vùng dậy, sẽ liên lụy bọn hắn, khẳng định sẽ cản trở. Nhưng nếu như không từ bỏ tước vị, dựa theo quy định, chúng ta không thể dọn nhà xa nơi này được, phụ thân càng không thể tùy tiện rời khỏi. Mẫu thân, nếu không, người dẫn theo Khiêm Gia Vi Mặc, còn có Thanh Chu, đi kinh đô trước. Ta và phụ thân tạm thời ở lại đây.
Tống Như Nguyệt còn chưa đáp lời, ở cửa truyền đến tiếng Tần nhị tiểu thư nhu nhược:
- Nhị ca, nếu như muốn đi, thì cùng đi. Nếu không đi, vậy lưu lại hết đi. Tần gia chúng ta trải qua nhiều năm sóng gió như vậy, sao lần này lại bị chuyện như vậy hù dọa? Nhị ca, tin tưởng Vi Mặc, chuyện lần này, chúng ta khẳng định có thể giải quyết. Ngươi, phụ thân, Nhị thúc bọn hắn, còn có...
Nàng dừng một chút, ngữ khí khẳng định nói:
- Có các ngươi ở đây, người Tần gia nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này, nhất định chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm được hung thủ, Vi Mặc tin tưởng các ngươi.
Hai mắt Tần Xuyên hồng hồng mà nhìn nàng, lập tức nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy kiên quyết nói:
- Vi Mặc, có câu này của ngươi, dù là nhị ca không ngủ mấy ngày, không ăn cơm, cũng nhất định phải tìm ra hung thủ, lấy lại công đạo cho Tam thúc bọn họ! Trừ bỏ uy hiếp cho Tần gia!
Tần Vi Mặc gật đầu nói:
- Ừm, nhị ca, Vi Mặc tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được. Ngươi đi chỗ phụ thân đi, có lẽ có thể tìm được dấu vết hung thủ lưu lại.
Tần Xuyên vội vàng trầm giọng nói:
- Không được, ta phải ở đây bảo hộ các ngươi!
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Nhị ca, nơi này không cần ngươi, có người sẽ bảo hộ chúng ta, ngươi nhanh đi giúp phụ thân đi.
Tần Xuyên sửng sốt một chút, nhìn về phía mấy tên hộ vệ trong viện, và bọn người hầu cầm dao phay, liêm đao, các loại vũ khí, do dự một chút, lại liếc mắt nhìn ánh mắt nàng sáng ngời, gật đầu nói:
- Được!
Mặc dù hắn chướng mắt mấy tên hộ vệ kia, nhưng hắn rất tin tưởng vị muội muội này của mình.