Tống Như Nguyệt đứng chỗ đó, bình yên vô sự, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Bên cạnh nàng, một thiếu nữ thân thể tinh tế, tóc đen đến eo, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo.
Thiếu nữ kia trong tay cầm một thanh kiếm, kiếm vẫn đang trong vỏ, giống như chưa hề rút ra.
Đám người cứng tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy mê mang.
Có vài người thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.
- Hạ Thiền, bên trong!
Tống Như Nguyệt đột nhiên giật mình tỉnh lại, cuống quít không để ý bên ngoài lập tức xông vào trong phòng.
Nhưng lúc này, ánh nến trong phòng bỗng nhiên sáng lên.
Bách Linh trong tay cầm mồi lửa, đốt đèn trong phòng, quay đầu nhìn về phía nàng cười nói:
- Phu nhân, không sao đâu, vừa rồi không biết gió từ đâu thổi đến, thổi tắt hết nến trong phòng.
- Không sao?
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khóe miệng hung hăng co lại.
Hai lão ma ma, ba nha hoàn, đều nằm trên đất, tắt thở.
Ngoại trừ một lão ma ma còn sống ra, những người khác ngực sụp xuống, hoặc đầu bạo liệt, hoặc cổ đứt gãy, đều mở to hai mắt, triệt để tử vong.
Trong tay các nàng, đều cầm một chủy thủ sắc bén.
Trong phòng nha hoàn và ma ma khác nương theo ánh đèn sáng lên mới nhìn thấy cảnh đáng sợ này, bắt đầu hoảng sợ nghẹn ngào gào lên!
- A ——.
- A ——.
- A ——
- Câm miệng!
Tống Như Nguyệt gầm thét một tiếng, lông mày dựng đứng:
- Một đám phế vật! Đều câm miệng cho ta!
Những nha hoàn ma ma kia đang há mồm thét lên, lập tức giống như bị người bóp yết hầu, đột nhiên đồng loạt ngậm miệng lại!
Tiếng thét chói tai im bặt.
Tống Như Nguyệt lại nhìn mấy cỗ thi thể trên đất một chút, sau đó, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy phấn đang châm lửa kia, có chút khó tin nói:
- Bách Linh, những người này... Đây đều là ngươi...
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào:
- Phu nhân, không phải ta. Vừa rồi trong phòng tối đen, ta chỉ thấy một bóng đen chạy khắp nơi, đánh chết mấy người này rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ta cũng không thấy rõ là ai.
Tống Như Nguyệt nhíu mày lại, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh.
Cửa sổ đóng chặt, căn bản cũng không có mở.
Mà vừa rồi nàng ở ngay bên ngoài, Hạ Thiền cũng ở bên ngoài, căn bản cũng không có người đi ra ngoài.
Người kia dù có nhanh, còn có thể nhanh hơn kiếm của Hạ Thiền?
Quả nhiên, Hạ Thiền không đơn giản, Bách Linh này cũng không đơn giản.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng thật sâu một cái, đột nhiên nhìn về lão ma ma ngồi dưới đất dựa vào góc tường kia, đau lòng nói:
- Tôn ma ma, tại sao muốn phản bội Tần gia chúng ta? Ngươi theo chúng ta cũng mấy chục năm, rốt cuộc là tại sao?
Hai đầu gối Tôn ma ma bị người đá, xương bánh chè bị dập nát, đang thống khổ tựa chỗ tường rên rỉ, nghe vậy đau thương cười một tiếng, nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn nói:
- Phu nhân, là nô tỳ có lỗi với người, người giết nô tỳ đi, cho nô tỳ được chết thống khoái.
Ngừng một lúc, nàng đột nhiên lại mở to mắt, nhìn trong phòng, ánh mắt ổn định trên người Bách Linh, cười thảm nói:
- Nha đầu thật ác độc, lão thân thật sự là mắt bị mù, không ngờ lại nhìn không ra ngươi là võ giả! Lão thân trước khi chết, chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc làm sao phát hiện mấy người chúng ta? Chúng ta vừa thổi tắt đèn, còn chưa kịp động thủ, ngươi liền nhảy lên ra một quyền, chỉ một cước, chúng ta lại phân tán đứng ra, lão thân thật rất khó hiểu, có thể nói cho lão thân biết không? Để lão thân có thể nhắm mắt?
Bách Linh nháy nháy mắt, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc:
- Ma ma, ngươi người này thật kỳ quái nha. Ngươi là phản đồ Tần gia chúng ta, ta tại sao phải để ngươi chết nhắm mắt? Ngươi cho ta là kẻ ngu sao?
Tôn ma ma: - ...
Tống Như Nguyệt đi đến trước mặt Tôn ma ma, vẻ mặt âm trầm nói:
- Tôn ma ma, nói cho ta biết là ai sai các ngươi làm như thế? Nể việc ngươi hầu hạ Tần gia chúng ta nhiều năm như vậy, chút nữa ta có thể cho ngươi ra đi thống khoái.
Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, ngậm miệng, không nói gì.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng:
- Là Tống gia.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn sang.
Tôn ma ma cũng nhìn theo, nhìn về phía thư sinh yếu đuối nói chuyện kia, âm hiểm cười ha ha nói:
- Đúng, ngươi nói là Tống gia, đó chính là Tống gia. Dù sao lão thân cũng sống không được, các ngươi cứ tùy tiện nói đi.
Lạc Thanh Chu đi đến gần, nhìn mắt bà nói:
- Lần này Tống gia mưu phản, bị xét nhà giam giữ, trong đó hẳn là còn có không ít người chạy trốn được phải không? Ta đoán một chút, hẳn là có một trăm người?
Tôn ma ma da mặt kéo ra, cười lạnh nói:
- Một ngàn người! Một vạn người!
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Hai mươi ba.
Vừa nghe lời này, thân thể Tôn ma ma lập tức run lên, mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vì sao ngươi lại phản bội Tần gia? Là bởi vì tiền, hay vì...