Tống Như Nguyệt nhìn hai người một chút, nhíu nhíu mày lại, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên thấy được đôi giày quen thuộc trước cửa, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hai tên nha hoàn mềm nhũn, quỳ xuống, cúi đầu, run lẩy bẩy.
Tống Như Nguyệt cứng người ở tại chỗ, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đi qua bắt lấy một chiếc giày trong đó, bước nhanh ra khỏi phòng, đi tới trước bồn hoa trong đình viện, hung hăng ném ra ngoài, nổi giận mắng:
- Ngoài miệng nói không muốn, lúc này ngược lại lén lén lút lút chạy tới! Quả nhiên là muốn trong nồi, trong chén cũng không muốn từ bỏ đúng không?
Nàng đứng ở trong tiểu viện thấp giọng giận mắng trong chốc lát, sau khi phát tiết xong lại từ từ tỉnh táo.
- Mai nhi, nhặt giày thối của hắn về đi, cất kỹ!
Nói xong, nàng lại chịu đựng tức giận, vào phòng.
Mai nhi lập tức tiến vào bồn hoa, nhặt chiếc giày kia trở về, đặt ở vị trí cũ.
Tống Như Nguyệt đứng trước cửa, mặt âm trầm nói:
- Vi Mặc, thân thể ngươi yếu, nghỉ ngơi thật tốt. Có một số việc có thể làm, có một số việc hiện tại còn không thể làm. Ngươi phải yêu quý thân thể của mình, đừng làm cho mẫu thân lo lắng, biết không?
Sau một lúc lâu.
Trong phòng truyền đến âm thanh của Tần nhị tiểu thư:
- Mẫu thân, Vi Mặc biết, người mau trở về đi thôi.
- ...
Tống Như Nguyệt tức giận trợn mắt trắng, thân thể uốn éo, muốn rời khỏi.
Nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận khó chịu, nghĩ nghĩ, lại đột nhiên đi tới cửa, một cước giẫm lên trên đôi giày kia, dùng lực đạp mấy phát, mới đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, một tên nha hoàn vội vã từ cửa chính chạy vào trong viện, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nói:
- Phu nhân, không xong! Bên ngoài truyền đến tin tức, trong phủ Tam gia... Trong phủ xảy ra chuyện!
Tống Như Nguyệt dừng bước lại, mặt âm trầm nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, nói rõ ràng!
Nha hoàn kia đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, hoảng sợ run giọng nói:
- Phu nhân, Tam gia bọn hắn... Người một nhà bọn hắn, toàn bộ bị người giết chết, lão gia đã mang người đi qua...
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể mềm nhũn, lảo đảo một chút, muốn ngã xuống đất.
May mắn có Mai nhi đi theo bên cạnh, cuống quít đỡ nàng.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt trắng bệch, run giọng nói:
- Toàn bộ... Toàn bộ... Nói rõ ràng! Đến cùng nhiều hay ít người?
Nha hoàn run rẩy toàn thân nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe nói... Nghe nói Tam gia cùng Tam phu nhân bọn hắn, còn có mấy vị đường công tử đường tiểu thư, đều... Đều đã chết...
Bờ môi Tống Như Nguyệt run run mấy lần, cuống quít đứng thẳng người nói:
- Lúc lão gia gần đi bàn giao chuyện gì không?
Nha hoàn khóc nói:
- Lão gia bảo phu nhân canh giữ trong nhà, khóa kỹ cửa chính, để người trong nhà chỗ nào đều không cần đi...
Tống Như Nguyệt cắn răng, cuống quít trấn định lại, vội vàng đi ra ngoài nói:
- Đi theo! Đi thông báo tất cả hộ vệ cùng nam tử trong nhà, đi thông báo Xuyên nhi, đều không cần ngủ, tất cả gác đêm! Đợi lão gia trở về!
- Tuân lệnh! Phu nhân!
Mấy tên nha hoàn sau lưng nàng vội vàng mà đi.
Trong phòng, Châu nhi cùng Thu nhi nghe nói tin tức đều là sắc mặt trắng bệch.
- Kẹt kẹt...
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
Hai tên nha hoàn bị hù run lên.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, đi ra.
Vẻ mặt Tần Vi Mặc đầy nghiêm túc, nói khẽ:
- Thu nhi, Châu nhi, chúng ta đi bồi tiếp mẫu thân.
Sau đó quay đầu nói với thiếu niên bên cạnh:
- Tỷ phu, ngươi...
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn đi đến trong phủ Tam thúc nhìn.
Thu nhi vội vàng nói:
- Cô gia, ngươi tuyệt đối đừng đi, nơi đó... Nơi đó khẳng định chết rất nhiều người, khắp nơi đều là máu...
Tiểu nha hoàn vừa nói, một bên run rẩy.
Tần Vi Mặc nhíu mày, lo lắng nói:
- Tỷ phu, không an toàn... Nếu không, ngày mai, chờ cha trở về, ngươi lại đi cùng người?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư đi trước đến đại sảnh, ta đi gọi Tiểu Điệp và đại tiểu thư các nàng. Lúc này, mọi người vẫn nên tập trung ở cùng một chỗ mới tốt.
Tần Vi Mặc gật đầu nói:
- Ừm, tỷ phu nhanh đi.
Lạc Thanh Chu lập tức ra cửa, bước nhanh hướng về phía Linh Thiền Nguyệt cung.
Bên trên tiệc tối đêm nay, vị Tần Tam gia nhìn to lớn cường tráng, cũng hẳn là một tên võ giả, không nghĩ tới vừa trở về không lâu liền bị người diệt môn.
Địch nhân là chỉ nhằm vào người một nhà bọn họ, hay là... Nhằm vào toàn bộ gia tộc Tần thị?
Nếu như nhằm vào toàn bộ gia tộc Tần thị, như vậy thảm án đêm nay khẳng định sẽ còn lại tiếp tục phát sinh.
Nói không chừng lần tiếp theo liền đến phiên nơi này.
Cho nên, đêm nay hắn nhất định phải đi xem một chút.
Chờ một lúc trở về phòng, hắn lập tức thần hồn xuất khiếu, tới đó thử xem tình huống, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối gì.
Hắn tuyệt không thể ngồi chờ chết, chờ thảm án lần nữa phát sinh.