Không biết qua bao lâu, Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, lập tức lảo đảo một chút về sau, ngồi trên mặt đất, rốt cục tránh thoát miệng nhỏ mềm mại mang theo một tia lạnh buốt của thiếu nữ.
Nhưng trong lòng bàn tay hắn vẫn như cũ cầm chân nhỏ tiêm tú đáng yêu của thiếu nữ.
Gương mặt Tần Vi Mặc đỏ ửng xinh đẹp như ráng chiều, hai con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, khóe miệng lộ ra mỉm cười, giống như còn mang theo vẻ đắc ý, ngữ khí nhu hòa, lại mang theo một tia hoạt bát của thiếu nữ:
- Tỷ phu, ngươi bị Vi Mặc... Khi dễ...
Lạc Thanh Chu ngồi dưới đất sửng sốt một hồi, vừa động tay giúp nàng cởi bỏ một cái vớ lưới khác, sau đó ôm hai chân của nàng, đặt lên giường, lại ôm ngang nàng lên, đặt ở bên trong, giúp nàng đắp chăn xong, nói:
- Nhị tiểu thư, ngủ đi.
Sắc mặt của hắn khôi phục bình tĩnh.
Nhưng gợn sóng trong lòng lại thật lâu khó mà lắng lại.
Tần Vi Mặc nằm ở nơi đó nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười:
- Tỷ phu... Không trả đũa sao? Vi Mặc không phản kháng...
- Ngủ đi.
Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, quay người ra khỏi buồng trong, kéo xuống rèm châu ở giữa hai gian phòng, sau đó đi tới án trước cửa sổ ngồi xuống, một bên mài mực, một bên nói:
- Ta sẽ giúp ngươi viết mấy hiệp, một lần sao chép hai hiệp là đủ, không cần quá mệt mỏi. Cố sự hay đến đâu đều cần thời gian chăm chút cấu tứ kết cấu, Trưởng công chúa sẽ hiểu cho.
Tần Vi Mặc nghiêng người nằm ở nơi đó, ánh mắt xuyên thấu qua rèm châu hơi rung nhẹ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Chỉ có âm thanh nước tuyết tí tách ngoài phòng, cùng âm thanh mài mực đặt bút trong phòng.
Không bao lâu.
Lạc Thanh Chu đã viết xong hai hiệp.
Thả bút đứng dậy, quay người xuyên thấu qua rèm châu, nhìn về phía trên giường trong phòng.
Thiếu nữ trên giường vậy mà không có ngủ, vẫn như cũ nằm ở nơi đó, mở to con ngươi, an tĩnh nhìn hắn.
Gặp hắn nhìn đến, thiếu nữ ôn nhu cười một tiếng, nhẹ giọng mở miệng:
- Tỷ phu, muốn ngủ chưa?
Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn nàng một hồi, mới nói:
- Nhị tiểu thư nếu cảm giác thân thể không khó chịu, vậy liền ngủ đi, ta còn muốn trở về.
Thiếu nữ nhẹ nhàng vén chăn lên, áo ngoài trên người chẳng biết lúc nào sớm đã cởi đi, chỉ còn lại có một kiện áo lót nhỏ màu xanh nhạt, thật mỏng treo ở bên trên ngọc thể tuyết nộn mềm mại, nói khẽ:
- Tỷ phu... Vi Mặc, không muốn ngươi phụ trách...
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đi tới.
Rèm châu rủ xuống nhẹ nhàng đụng chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
- Tỷ phu...
Hai con ngươi thiếu nữ lưu chuyển sóng nước, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi anh đào phấn nộn, gương mặt đỏ bừng giống như trời chiều.
Bởi vì khẩn trương, ngọc thể mảnh mai khẽ run.
Mà đôi tay nhỏ tuyết trắng vẫn như cũ vén lấy chăn mền.
Lạc Thanh Chu đi đến trước giường, cầm bàn tay nhỏ của nàng, bỏ vào trong chăn, sau đó đắp tốt chăn mền của nàng, chăm chú quấn chăn lên trên người nàng, nhìn tròng mắt của nàng nói:
- Trời lạnh, đắp kín.
Thiếu nữ giật mình, lập tức mân mê miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt, lại lặng yên nằm ở nơi đó, không có nũng nịu, không nói gì, cũng không hề động.
Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp kỹ chăn mền, đứng trước giường nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng một hồi, sau đó quay người rời đi.
Xốc lên rèm châu, thanh thúy rung động.
Thiếu nữ cắn môi phấn, ánh mắt si ngốc, rốt cuộc không có lên tiếng.
Lạc Thanh Chu dừng ở ngoài rèm châu, một tay vén rèm châu, một tay chậm rãi nắm chặt trong tay áo rộng rãi.
Thời gian giống như đình chỉ.
Trong phòng, yên tĩnh im ắng.
- Soạt.
Hắn đột nhiên buông xuống rèm châu, xoay người, đi trở về đến trước giường, sau đó nhìn thiếu nữ trên giường nói:
- Nhị tiểu thư, nam nhân chịu không được trêu chọc, đặc biệt là nữ hài giống như nhị tiểu thư. Ngươi đây là đang tự rước lấy họa, ngươi biết không?
Thiếu nữ đột nhiên khẽ nở nụ cười, đôi mắt đẹp dũng cảm mà nhìn hắn, thậm chí còn mang theo một tia khiêu khích:
- Không biết. Tỷ phu nói là hoạ gì? Ngươi sao?
Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi nàng ngập nước cùng khuôn mặt nhỏ phấn nộn kiều mị động lòng người, trong mũi ngửi ngửi hương thơm trong phòng cùng mùi thơm thiếu nữ đặc biệt kia của nàng, yết hầu bỗng nhúc nhích, hai tay chậm rãi đặt ở trên dây thắt lưng.
Thiếu nữ vẫn như cũ lớn mật nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, gương mặt càng thêm hồng nhuận.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi run rẩy của Châu nhi và Thu nhi:
- Phu nhân, ngài... Ngài sao lại tới đây?
Trong phòng, biểu lộ trên mặt hai người đều là cứng đờ.
Tống Như Nguyệt mang theo Mai nhi vào phòng, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- Vi Mặc đã ngủ chưa? Ta sợ nha đầu kia thương tâm, quyết định tối nay tới bồi tiếp nàng.
Thu nhi cùng Châu nhi đứng ngoài cửa đều bị hù sắc mặt trắng bệch, không biết nên trả lời như thế nào.