Thu nhi cuống quít đi đến phía sau của nàng, vỗ vỗ lưng nàng, gấp giọng nói với phía ngoài:
- Châu nhi, nhanh, tiểu thư lại ho ra máu, nhanh đi hâm thuốc.
Châu nhi cuống quít chạy vào phòng bếp, đem thuốc sớm đã nấu xong đặt ở trên lò.
Cầm quạt hương bồ, đứng ở trước lò lo lắng quạt mấy lần, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức buông xuống quạt hương bồ, chạy ra khỏi cửa.
Một đường chạy vội.
Đêm tối yên tĩnh, gió lạnh thấu xương.
Khi nàng thở hồng hộc chạy vội tới cửa ra vào, dùng sức vỗ cửa kêu to. Tiểu Điệp đang mặc đồ ngủ đơn bạc, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, đang đánh răng dưới mái hiên trong tiểu viện, nghe được tiếng gọi, không lo được trở về phòng mặc quần áo, lập tức chạy tới mở cửa.
Mặt mũi Châu nhi tràn đầy lo lắng nói:
- Tiểu Điệp, nhanh, để cô gia đi qua, tiểu thư nhà ta lại ho ra máu.
Tiểu Điệp nghe xong, cuống quít chạy về đến trong phòng.
Lạc Thanh Chu nghe xong, rất nhanh từ trên giường bò dậy, mặc vào quần áo, nghĩ nghĩ, mang theo túi trữ vật.
Khi hắn và Châu nhi vội vàng chạy đến, thiếu nữ nhu nhược kia vẫn như cũ quật cường ngồi trước bàn, đang yên lặng sao chép cố sự hắn viết.
Thu nhi đứng ở một bên, đỏ mắt mài mực.
Lạc Thanh Chu cởi giày ra, đi vào phòng.
Thiếu nữ xoay đầu lại nhìn hắn, bên trên gương mặt thanh lệ mà tái nhợt lộ ra một tia áy náy, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, thật xin lỗi... Vi Mặc vô dụng, lại quấy rầy ngươi.
Thu nhi vội vàng lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, cầm tay nhỏ trắng nõn nhu nhược của nàng, nhỏ lên một giọt chất lỏng đen như mực.
Lập tức lại lấy ra một bình sứ khác, nhỏ lên một giọt chất lỏng xanh đậm.
Hai giọt chất lỏng rất nhanh dung nhập vào da thịt tuyết nộn của nàng, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ, buông ra tay nàng, đưa mắt nhìn về phía những chữ nhỏ xinh đẹp nàng đang sao chép, mở miệng nói:
- Không cần khổ cực như vậy.
Thiếu nữ cũng nhìn về phía những chữ nhỏ kia, nói khẽ:
- Không có chút nào vất vả, chỉ có khi viết thi từ và cố sự của tỷ phu, thân thể và trong lòng Vi Mặc mới có thể cảm giác dễ chịu một chút.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến chuyện đêm nay, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tái nhợt đang cúi thấp cùng đôi mi dài hơi rũ xuống, trầm mặc một chút, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng vào trong ngực, sau đó thổi tắt ngọn nến bên cạnh, đi vào buồng trong.
Thiếu nữ an tĩnh nằm trong ngực của hắn, hai con ngươi ôn nhu mà nhìn hắn, không có giãy dụa, cũng không nói gì, yên lặng, chỉ có ôn nhu.
Lạc Thanh Chu đặt nàng ngồi xuống ở mép giường, sau đó ngồi xuống, giơ lên chân nhỏ tiêm tú của nàng, giúp nàng trút bỏ vớ lưới tuyết trắng.
- Nhị tiểu thư, chuyện đêm nay...
Thiếu nữ đột nhiên duỗi ra một ngón tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng chống đỡ trên môi hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, đừng nói thêm gì... Vi Mặc đều hiểu...
Lạc Thanh Chu ngồi xổm ở trước mặt nàng, trong lòng bàn tay cầm chân ngọc tuyết trắng kiều nộn của thiếu nữ, cúi đầu trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nhị tiểu thư, nếu quả như thật chỉ có như thế mới có thể làm dịu bệnh tình của ngươi, vậy ta...
Thiếu nữ đột nhiên cúi đầu xuống, hai mảnh môi phấn lạnh buốt mà mềm mại nhẹ nhàng chạm vào trên môi hắn, trên gương mặt trắng nõn rất nhanh hiện lên hai màu đỏ như ráng chiều.
Dưới đôi mi rung động kia là một đôi con mắt ngượng ngùng lại dũng cảm.
Lạc Thanh Chu đột nhiên bị “tập kích” kinh hãi thân thể run lên, trong tay không có cảm giác nắm chặt thêm chân ngọc tiêm tú trơn nhẵn của nàng, trong lòng từa hồ “Phù phù” một tiếng, vòng vòng gợn sóng dần hiện.
Thật lâu không có tán đi...
Bóng đêm yên tĩnh.
Dưới hành lang ngoài phòng, nước tuyết bị hòa tan thuận theo trụ băng óng ánh dưới mái hiên chậm rãi nhỏ giọt xuống, nhỏ vào bên trên bàn đá xanh cổ lão, vang lên tiếng tí tách thanh thúy.
Trong phòng, ánh nến mờ nhạt.
Bên trong lư hương, từng sợi khói mỏng từ bên trong lỗ nhỏ tinh xảo chầm chậm dâng lên, phiêu tán mỗi một nơi hẻo lánh trong phòng.
Hai người bên giường, lấy một loại tư thế kỳ quái trầm mặc.
Hai người có thể rõ ràng nghe được và cảm nhận được hô hấp lẫn nhau, giống như ngay cả tiếng tim đập của nhau đều có thể nghe thấy.
Tần nhị tiểu thư ngồi ở trên giường, chân ngọc trần trụi, cúi đầu.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng bàn tay cầm chân nhỏ tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngẩng đầu.
Đôi môi hai người chạm vào nhau.
Vẻn vẹn chỉ là chạm vào cùng một chỗ, không hề động, cũng không có tiến thêm một bước.
Rất nhẹ nhàng.
Giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng dù chỉ là chuồn chuồn lại chậm chạp không có bay khỏi.
Hai người giống như dừng lại.
Thời gian giống như ngừng chuyển động.