- Chủ tiệm nói đây là vớ chân nước láng giềng Bách Hoa quốc truyền tới, nữ tử nơi đó đều thích mặc loại này, còn có nữ tử ở Đại Viêm kinh đô chúng ta và rất nhiều thành trì lớn hiện tại cũng đều lưu hành mặc loại vớ chân này. Tiểu Đào tỷ tỷ cảm thấy rất hiếm lạ, liền mua vài đôi trở về, chuẩn bị thử phỏng chế một chút, nhìn có thể làm được hay không. Nô tỳ lấy một đôi về, cũng chuẩn bị học một chút.
Tiểu Điệp cầm vớ chân trong tay vui vẻ nói.
Lạc Thanh Chu nhìn vớ tơ trắng trong tay nàng, sửng sốt một chút, vội vàng tiếp vào trong tay, vuốt ve một chút, lại giật giật, thậm chí còn ngửi ngửi.
Mềm mại, tơ lụa, co dãn mười phần, hương vị...
- Công tử, xem được không?
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy hưng phấn nói:
- Nô tỳ chuẩn bị dùng vải vóc màu sắc khác làm vài đôi, nghe tiểu Đào tỷ tỷ nói, vải vóc khác biệt làm ra hiệu quả cũng sẽ khác biệt, có tương đối trong suốt, cũng có tương đối mông lung, còn có dày đặc giống như cái quần, dù sao có loại vớ chân này, về sau không cần mặc quần đều được nữa. Nghe nói rất nhiều tiểu thư quý tộc kinh đô hiện tại cũng mặc như thế.
Lạc Thanh Chu hoảng hốt một hồi, trả lại vớ chân trong tay cho nàng, do dự một chút, nói:
- Tiểu Điệp, thật ra, vớ chân loại này không cần thiết toàn bộ làm thành cùng chiều dài như thế. Ngươi có thể làm ngắn một chút, đủ đến bắp đùi, ngang gối, đủ bắp chân hoặc đủ mắt cá chân. Còn có, ta cảm thấy màu đen, màu trắng, hoặc màu da đều khá là đẹp. Còn có loại đường vân kia, cũng còn có thể. Còn mấy cái màu khác, mang thêu hoa cái gì, ta cảm thấy không cần thiết.
Tiểu Điệp mở to hai mắt nhìn hắn thao thao bất tuyệt phát biểu ngôn luận, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Công tử, thấy người thế nào giống như rất hiểu rõ về vớ chân? Người từng mặc qua hay sao?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tiểu Điệp vội vàng lại nói:
- A, nô tỳ quên, đây là để nữ hài tử mặc. Thì ra công tử gặp qua trong cửa hàng?
Lạc Thanh Chu khoát tay nói:
- Được rồi, ta lại nhìn sách một lát, ngươi đi mau đi. Đêm nay không cần qua, ta còn có việc.
Tiểu nha đầu vểnh vểnh miệng “A” một tiếng, có chút ấm ức rời đi, miệng nhỏ giọng thầm thì:
- Người ta đêm nay còn chuẩn bị mặc cái vớ chân này bồi công tử đi ngủ đây.
Khi nàng ra khỏi phòng, chuẩn bị đóng cửa, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Tiểu Điệp, ta vừa mới nghĩ một chút, đêm nay hẳn là không có chuyện gì, chờ một lúc ngươi tới giúp ta làm ấm chăn đi.
Tiểu nha đầu lập tức mặt mày hớn hở, mừng khấp khởi mà nói:
- Được được!
Nàng lập tức đóng cửa, trở lại gian phòng của mình, bắt đầu cẩn thận quan sát vớ tơ trắng trơn bóng mềm mềm trong tay.
Sau một lúc lâu.
Nàng chen vào cửa phòng, bò lên giường, cởi bỏ váy quần trong, lộ ra một đôi đùi ngọc thiếu nữ tiêm tú tuyết trắng, sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mang tất chân lên trên đùi.
- Cái vớ chân này... Mặc làm sao có loại... Có loại cảm giác xấu hổ đây.
Tiểu nha đầu nhìn tơ trắng trên đùi, gương mặt không tự chủ được đỏ lên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng kỳ quái, không biết tại sao mình lại sinh ra cảm giác như vậy.
- Không biết... Công tử có thích không?
Lại một lát sau.
Tiểu nha đầu đổi một váy ngủ thật mỏng, mặc tơ trắng trơn bóng, đỏ mặt ra khỏi gian phòng, đi qua gõ cửa nói:
- Công tử, buồn ngủ chưa?
Lạc Thanh Chu ở trên giường nói:
- Vào đi.
Tiểu nha đầu đẩy cửa phòng ra, ngượng ngùng đi vào, sau khi chen vào cửa phòng, liền đi qua bò lên giường, chui vào trong chăn, giống như mèo con dịu dàng ngoan ngoãn, dán trên lồng ngực của hắn, nhẹ giọng nỉ non nói:
- Công tử, nô tỳ muốn...
- Nghĩ cái gì chứ, ta nói là sang năm.
- Sắp hết năm rồi. Công tử, nô tỳ chỉ muốn nói, nô tỳ nhớ người, đã thật nhiều ngày cũng không có làm ấm chăn cho công tử.
- A, vậy tối nay liền hảo hảo sưởi ấm.
- Công tử, hi vọng người nói chuyện chắc chắn, chờ qua hết năm, nô tỳ liền trưởng thành. Đến lúc đó...
- Khò khò, khò khò...
- Ô, công tử...
- Khò khò... Khò khò...
- Công tử, nếu người còn giả bộ ngủ, nô tỳ cũng sẽ không khách khí.
- Khò khò, khò khò...
- Hừ!
Tiểu nha đầu hừ một tiếng, đột nhiên co rụt thân thể lại, chui vào trong chăn.
Lạc Thanh Chu đang giả ngáy lập tức im bặt mà dừng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước.
Mai Hương uyển.
Trong thư phòng, khói thuốc lượn lờ, nến bên trên bàn vẫn như cũ sáng chói.
Thiếu nữ mặc một bộ váy áo trắng thuần, xõa mái tóc dài nhu thuận, mặc một đôi vớ lưới tuyết trắng, ngồi ở trước án, giẫm lên thảm nhung mềm mại, tay mềm cầm bút, vẫn đang viết từng chữ nhỏ xinh đẹp dưới đèn.
Thu nhi người mặc lụa mỏng vàng nhạt ở một bên an tĩnh mài mực.
- Khục... Khụ khụ...
Thiếu nữ đang sao chép chuyện xưa đột nhiên ho khan.
Dừng lại một chút, lần nữa ho khan.
Nàng đột nhiên cầm lấy khăn tay tuyết trắng bên cạnh, bịt miệng lại, kịch liệt ho khan một trận.