Tần Văn Chính ngắt lời hắn, thái độ hòa ái khích lệ.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đáp:
- Muốn.
Nếu như ở cùng một chỗ với Tần đại tiểu thư, trở thành vợ chồng chân chính, như vậy Bách Linh tự nhiên cũng chạy không thoát.
Đương nhiên, có khả năng còn có Hạ Thiền.
Tần đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại có hai thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp như thế, hắn có cái gì không nguyện ý?
Chỉ cần là nam nhân, không có người sẽ không muốn.
Bên trong hành lang lần nữa lâm vào ngắn ngủi trầm mặc.
Tần Văn Chính nhíu mày một cái, trầm ngâm một hồi, nói thẳng:
- Thanh Chu, thật ra ta hôm nay hỏi ngươi những lời này chỉ là muốn biết, ngươi có thể cảm thấy sinh hoạt vợ chồng dạng này quá ủy khuất, quá không hạnh phúc hay không. Nếu như ngươi cảm thấy Khiêm Gia không quá thích hợp ngươi, thật ra...
- Nhạc phụ đại nhân.
Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay nói:
- Thanh Chu cũng không có cảm thấy đại tiểu thư không thích hợp với mình, ngược lại, Thanh Chu cảm thấy, có thể cùng đại tiểu thư trở thành vợ chồng, là phúc khí lớn nhất đời này của Thanh Chu. Còn nhạc phụ đại nhân lo lắng Thanh Chu chịu ủy khuất và không hạnh phúc, hoàn toàn không cần thiết. Thanh Chu thật rất hài lòng đối với sinh hoạt hiện tại, Thanh Chu cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc. Cho nên, nhạc phụ đại nhân hoàn toàn không cần lo lắng cái gì.
Tần Văn Chính: - ...
Hắn và thê tử ở sau cửa nhìn nhau một lúc, bờ môi giật giật, vốn đang muốn nói chuyện, thiếu nữ dưới mái hiên đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:
-Phụ thân, trời đã không còn sớm, trước hết để tỷ phu trở về đi. Nếu như còn có chuyện khác, có thể ngày mai lại nói. Hạ Thiền các nàng còn chưa có ăn cơm đây, tỷ phu mang theo đồ ăn cho bọn họ.
Tần Văn Chính nhíu mày nhìn nàng một cái, dừng một lát, đành phải gật đầu nói:
- Thanh Chu, vậy ngươi đi về trước đi. Có việc, ta lại để cho người đi tìm ngươi. Ở trong phòng học cho giỏi, tranh thủ sang năm thi Hương cao trung, nói như vậy, Tần gia chúng ta cũng không cần tước vị, có ngươi là đủ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đột nhiên trên vai gánh nặng hơn rất nhiều, cúi đầu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân, Thanh Chu trước hết cáo từ.
Khi hắn đi tới bậc thang cửa, lại vội vàng nhìn về phía mỹ phụ sau cửa ra vào, cúi đầu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu đi trước.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt, thân thể uốn éo, đang muốn hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn, không biết đột nhiên lại nhớ ra cái gì, vội vàng lại kéo thân thể uốn éo trở về, trên mặt gạt ra vẻ tươi cười nói:
- Ừm, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Thanh Chu, Khiêm Gia không ở cùng một chỗ với ngươi, nha hoàn ngươi bên đó đủ không? Nếu không đủ, sáng mai ta bảo Mật Nhi và Mai nhi các nàng đi qua cho ngươi sai sử, đều có thể làm nha hoàn động phòng cho ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng một chút, ngay khi ánh mắt chạm nhau, lại nghe thấy trong lòng vị nhạc mẫu đại nhân này đang nói: 【 Ghê tởm, ta sao lại nhận sợ nữa! Ta không nên! Ta không thể nhận sợ! Ta là mẹ vợ hắn, coi như hắn quỷ kế đa đoan, coi như hắn về sau cao trung Trạng Nguyên, lại làm gì được ta? Chẳng lẽ còn thực có can đảm vụng trộm đem ta bán đi hay sao? Coi như cho tiểu tử hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám! Ta không sợ hắn! 】 .
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân, ta nơi đó có Tiểu Điệp là đủ rồi, không cần nha hoàn khác.
Tống Như Nguyệt lập tức cười rạng rỡ nói:
- À, thật vậy sao? Đủ thì tốt, về sau nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào có thể đến tìm ta. Trong nhà còn nhiều nha hoàn, ngươi bình thường đọc sách mệt mỏi, muốn nhiều thêm mấy nha hoàn phục thị xoa bóp cũng tốt, tuyệt đối không nên không muốn. Người trong nhà, không nói lời hai nhà, về sau có gì cần, đều có thể tìm đến nhạc mẫu, tuyệt đối đừng khách khí với nhạc mẫu.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn vội vàng lại nói một tiếng tạ, không còn dám lưu lại, khom người lui xuống bậc thang, quay người rời đi.
Bách Linh vội vàng đi ra hành lang, đi theo phía sau của hắn, nhảy cà tưng đi đường, đi lại nhẹ nhàng, váy múa, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bên trên hành lang, yên tĩnh thật lâu.
Sau một lúc lâu, Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Phụ thân, mẫu thân, Vi Mặc cũng đi về trước.
Tống Như Nguyệt lập tức từ trong nhà đi ra, nắm chặt tay của nàng ôn nhu an ủi:
- Nha đầu ngốc, đừng thương tâm, không có chuyện gì, người khác không yêu ngươi, mẫu thân sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng:
- Mẫu thân, Vi Mặc không có thương tâm, trong lòng Vi Mặc thật ra đã sớm biết.
Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi nói, tiểu tử kia rốt cuộc có ý gì? Khiêm Gia đối với hắn như vậy, hắn còn nói như vậy, chẳng lẽ hắn thật say mê Khiêm Gia? Thật có tình cảm đối với Khiêm Gia? Thế nhưng hắn lại rõ ràng cùng Vi Mặc ăn ý như vậy, hứng thú yêu thích cũng giống vậy, còn đối Vi Mặc... Như vậy.