Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, không nói gì.
Tống Như Nguyệt nhăn đầu lông mày, ánh mắt chớp động một lát, đột nhiên biến sắc:
- Ta đã biết.
Vừa nghe lời này ánh mắt, hai cha con đều cùng một chỗ nhìn về phía nàng.
Tống Như Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Ta hiểu được! Ta cuối cùng là hiểu được! Tốt, tiểu tử thúi kia quả nhiên là hèn hạ âm hiểm, xảo trá nhiều mưu, lòng tham không đáy, không làm người tử tế! Hắn cố ý nói hắn có tình cảm đối với Khiêm Gia, cố ý nói không bỏ xuống được Khiêm Gia, căn bản cũng không phải chính trực trung trinh, căn bản cũng không phải muốn bất kỳ một người nào trong đó, hắn nhưng thật ra muốn... Tỷ muội song thu.
- Hắn là muốn toàn bộ đều thu hai bảo bối thiên kim của Tần gia chúng ta vào trong phòng! Tiểu tặc vô sỉ!
Tần Văn Chính: - ...
…
Trong phủ, tuyết đọng tan rã.
Trên nóc nhà, tuyết tan tạo thành dòng nước trôi xuống ngưng kết thành từng cây trụ băng óng ánh sắc bén ở dưới mái hiên.
Thỉnh thoảng sẽ có tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên.
Vừa ra hành lang.
Lạc Thanh Chu đã lôi kéo Bách Linh tránh khỏi một lần băng trụ đột nhiên tập kích.
Sau đó thuận thế cầm tay nhỏ mềm mại kiều nộn của nàng, không có ý định buông ra.
Bách Linh mới đầu còn vùng vẫy một hồi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Cô gia, buông ra, người ta thấy được không tốt.
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, vẫn như cũ kéo nàng đi về phía trước.
Trong bầu trời đêm, ánh trăng trong sáng.
Ánh trăng như nước, vương vãi xuống như phủ thêm cho hai người một tầng y phục thật mỏng màu xanh nhạt.
Nhiệt độ không khí ban đêm vẫn rất thấp như cũ.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau ngược lại chậm rãi ấm áp.
Đi trong chốc lát.
Bách Linh lại nhẹ nhàng vùng vẫy một hồi, nói khẽ:
- Cô gia, không muốn như vậy, người ta là người của tiểu thư, cũng không phải của cô gia. Tiểu thư cũng còn không có đáp ứng người ta làm nha đầu động phòng cho cô gia đâu.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn gương mặt nàng xinh đẹp như hoa nói:
- Tiểu thư nhà ngươi không phải của ta sao? Ngay cả nàng đều là của ta, ngươi tự nhiên cũng là ta, không phải sao?
Bách Linh lập tức quyệt miệng phản bác:
- Mới không phải, cô gia là ở rể, chỉ có thể nói cô gia là của tiểu thư, không thể nói tiểu thư là của cô gia.
Lông mày Lạc Thanh Chu nhíu lại, nói:
- Vậy thì tốt, vậy chờ một lúc ta sẽ đi tìm nhạc phụ đại nhân, nói ta cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vẫn là Nhị tiểu thư tốt hơn.
Bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc.
Qua hồi lâu.
Bách Linh nói khẽ:
- Cô gia, thì ra vừa rồi người đều nghe hiểu.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Ta không phải người ngu.
Bách Linh một mặt không hiểu nhìn hắn nói:
- Kia cô gia... Nhị tiểu thư đối xử cô gia tốt như vậy, ôn nhu như vậy, còn hứng thú hợp nhau với cô gia, cô gia vừa rồi làm sao... Từ chối đây?
Lạc Thanh Chu nhìn phía trước, trầm mặc một lát, đột nhiên dừng bước đứng dưới một cây đại thụ, lập tức xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một chút, nhấc lên tay hai người đang nắm chung một chỗ, đặt ở trước mắt của nàng, nói:
- Hiểu không?
Bách Linh giật mình, ánh mắt nhìn tay hai người đang giữ lại cùng nhau, vẻ mặt hốt hoảng một chút, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.
- Đương nhiên, còn có nguyên nhân khác.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, tiếp tục chậm rãi đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn bóng đêm trước mặt nói:
- Đại tiểu thư chỉ là tính cách thanh lãnh, đối với ta cũng không có không tốt. Ta và nàng bái đường, đã bái thiên địa, đã là phu thê. Dù chuyện này nàng chủ động nói, trong lòng ta cũng có chút không bỏ. Huống chi, ta cũng không phải hàng hóa, nào có nhường tới nhường lui. Nếu nàng trực tiếp bỏ ta, ta không có bất cứ ý kiến gì, nhưng nàng nếu muốn đem ta tặng cho người khác, vậy liền...
Nói đến đây, hắn ngừng một lúc, lại nói:
- Còn có, ta cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến danh dự Nhị tiểu thư quá lớn. Đương nhiên, nàng sẽ không để ý những cái kia, nhưng nếu nàng thành thê tử của ta, lại luôn bị người ở sau lưng chỉ trỏ, ta sẽ rất khó chịu. Mà... Nhị tiểu thư quá nhu nhược, bây giờ ta còn không cách nào bảo hộ nàng. Ta còn có một ít chuyện, không có làm xong, cần một chút thời gian.
Bách Linh trầm mặc một chút, nói:
- Cô gia, thật ra có biện pháp, có thể giải quyết những vấn đề mà người nói.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Bách Linh dừng bước lại, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Chờ cô gia sang năm thi Hương cao trung liền mang theo công danh. Đến lúc đó, có thể không cần bị tiểu thư bỏ, trực tiếp... Tái giá một cái. Như vậy là có thể tránh khỏi chuyện xấu muội muội cướp đoạt tướng công tỷ tỷ phát sinh, cô gia cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, lập tức trách mắng:
- Nói bậy.