Tống Như Nguyệt trốn ở cửa nghe lén lập tức rướn cổ, đưa đầu lộ ra ngoài, ngừng thở, vểnh tai nghe lén.
Tần nhị tiểu thư đứng dưới mái hiên mang theo ánh mắt nhu hòa nhìn qua ánh trăng bạc trong sáng trong bầu trời đêm, trong lòng nói thầm: “Tỷ phu đương nhiên sẽ không.”
Lạc Thanh Chu lập tức cung kính đáp:
- Nhạc phụ đại nhân nói gì thế này, Thanh Chu có hết thảy như hôm nay đều là Tần phủ cho. Cho dù Thanh Chu về sau có thể khoa cử cao trung, cũng là công lao của Tần phủ, không có Tần phủ, Thanh Chu ăn ở ra sao, thậm chí còn sống cũng là vấn đề, nào còn có cơ hội an tâm đọc sách đi thi. Huống chi, Thanh Chu bây giờ đã là một phần tử của Tần phủ, cho dù về sau Tần phủ biến thành bộ dáng gì, Thanh Chu đều là người Tần gia, tuyệt sẽ không cải biến, thế nào sẽ ghét bỏ.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt trốn ở sau cửa ra vào nghe lén nói thầm trong lòng: “Hừ, tính tiểu tử thúi này còn có chút lương tâm, về sau không ném giày thối của hắn.”
Tần Văn Chính vui mừng nhẹ gật đầu:
- Thanh Chu, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi, tuyệt đối không có vấn đề. Nếu không ta hôm qua cũng sẽ không chuẩn bị đem Tần gia sản nghiệp, cùng toàn bộ Tần phủ giao cho ngươi xử lý.
Dừng một chút, hắn đột nhiên thở dài một hơi, nói:
- Thanh Chu, ta biết, ngươi đến ở rể Tần phủ ta, thật ra trải qua có chút ủy khuất. Khiêm Gia nha đầu kia, ai, lúc trước rời đi khỏi phủ mấy năm, sau này trở về, tính tình liền thay đổi, ngay cả ta và nhạc mẫu ngươi đều không cách nào câu thông giao lưu với nàng. Cho nên ta biết, ngươi ở chỗ nàng nơi đó khẳng định chịu không ít ủy khuất. Lúc trước để nàng thành thân, thật ra cũng là suy nghĩ cho nàng, ai biết…, haz, vẫn không có hiệu quả gì. Thanh Chu, ngươi hôm nay nói với ta lời nói thật lòng, ngươi đối với Khiêm Gia... Có tình cảm không?
Dưới mái hiên cách đó không xa, Tần nhị tiểu thư đưa mắt nhìn lại.
Bên cạnh một bên khác lan can, Bách Linh đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, chắp tay nói:
- Nhạc phu đại nhân, thật ra ta đến Tần gia ở rể, cũng không nhận qua ủy khuất gì. Ở chỗ này so với lúc ta sống ở Thành Quốc phủ thật tốt hơn rất nhiều. Còn đại tiểu thư nơi đó, nàng đối với ta rất tốt, chưa hề nhục mạ trách cứ qua ta, càng không có để cho ta nhận qua ủy khuất gì. Tính tình nàng thanh lãnh, không thích nói chuyện giao lưu với người, cái này thật ra có thể lý giải. Ta cảm thấy... Đại tiểu thư rất tốt.
Bên trên hành lang lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Tần Văn Chính khẽ gật đầu, nhẹ nói:
- Khiêm Gia nha đầu kia hoàn toàn còn có thể. Mặc kệ đối với người nào, đều là bộ dáng lãnh đạm, nhưng chưa hề khó xử qua người khác. Bất quá ngươi là phu quân, nàng đích xác không nên đối xử với ngươi như vậy. Mà ta nghe nói, nàng mỗi tháng chỉ cho phép ngươi cùng phòng một lần, thật sao?
Lạc Thanh Chu có chút nghiêng đầu nhìn qua Bách Linh bên kia một chút.
Bách Linh thấy ánh mắt hắn nhìn đến, lập tức quay mặt nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân, thân thể đại tiểu thư có thể có chút không tốt lắm, một tháng cùng phòng một lần, theo Thanh Chu thấy, thật ra không có vấn đề gì. Thanh Chu hiện tại một lòng đọc sách, đối với chuyện khác, thật ra cũng không quá để ý.
Tần Văn Chính ôn hòa cười một tiếng, nói:
- Thanh Chu, chúng ta là người một nhà, không cần thiết nói lời xã giao. Giữa phu thê, lãnh lãnh đạm đạm, chưa từng giao lưu, cũng không ở cùng một chỗ, kia còn tính là vợ chồng gì? Thanh Chu, ngươi có thể nói thực cho ta biết, ngươi đối với Khiêm Gia đến cùng có tình cảm hay không? Ngươi yên tâm, cho dù không có tình cảm, ngươi vẫn là người Tần gia ta.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu đáp:
- Nhạc phụ đại nhân, Thanh Chu rất kính trọng đại tiểu thư hơn cả tình phu thê. Còn về tình cảm, hẳn là có.
Vừa nghe lời này, Tần Văn Chính đưa mắt nhìn Tống Như Nguyệt ở cửa ra vào một chút, lại nhìn thiếu nữ yếu đuối dưới mái hiên cách đó không xa một chút, đột nhiên cười nói:
- Thanh Chu, loại chuyện tình cảm này, không phải ngươi nói có là có. Thế này, ta hỏi ngươi, ngươi có nghĩ tới muốn ở cùng Khiêm Gia một chỗ hay không, hoặc là có nghĩ tới, muốn cùng Khiêm Gia sinh tiểu hài hay không?
Ánh mắt Bách Linh, lần nữa nhìn lại.
Lạc Thanh Chu cúi đầu trầm ngâm một chút, cung kính nói:
- Đại tiểu thư tính tình thanh lãnh, nếu như ở cùng một chỗ...
- Thanh Chu, trước không cần quản Khiêm Gia. Bây giờ ta đang hỏi ngươi, đáy lòng ngươi đến cùng có muốn ở cùng nàng một chỗ hay không, có muốn ở cùng với nàng phu thê ân ái hạnh phúc, bạch đầu giai lão, sinh tiểu hài hay không? Cứ nói lời thật trong lòng ngươi, không có sao.