Bình thường là nàng nói nhiều nhất, thích biểu hiện nhất, coi như hôm nay bởi vì chuyện của khuê nữ mà không vui, cũng không nên trầm mặc như vậy chứ?
Tống Như Nguyệt cúi đầu miệng nhỏ ăn đồ ăn, tâm sự nặng nề, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: “Thái độ ta trước dành cho tiểu tử kia ác liệt như vậy, cũng không biết hắn có ghi hận trong lòng hay không, nếu như chờ hắn thi đậu thi Hương sang năm, thậm chí đến lúc đó lại thi đậu Trạng Nguyên, Tần gia chúng ta lại không có tước vị, hắn có thể đột nhiên trả thù hay không, đến lúc đó hung hăng khi dễ khuê nữ nhà ta, thậm chí hung hăng khi dễ ta? Ai, dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà.
- Vi Mặc, chúc mừng.
- Vi Mặc tỷ tỷ, ta cũng nhận biết mấy tài tử, đến lúc đó có thể giới thiệu cho ngươi, hì hì.
- Vi Mặc muội muội, thư viện chúng ta cũng có mấy tài tử, người đều không tệ lắm, đường ca đến lúc đó có thể dẫn đến cho ngươi xem một chút.
Bên trên một bàn khác, thế hệ trẻ tuổi Tần gia đều đang vì chuyện của Tần nhị tiểu thư mà đưa ra đề nghị.
Trên mặt Tần Vi Mặc mang ý cười lễ phép, nói khẽ:
- Mọi người dùng bữa đi. Chuyện này, toàn do phụ thân và mẫu thân làm chủ, Vi Mặc tạm thời còn không có nghĩ những thứ này.
Mấy huynh đệ tỷ muội lại giới thiệu tài tử khác.
Một thiếu nữ gọi Tần Thải đột nhiên nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, ta biết được Mạc Thành có tài tử, tài hoa phi thường lợi hại, đặc biệt là thi từ, rất nhiều người trong thư viện chúng ta đều khen hắn không dứt miệng, bất kể là nam nữ đều phi thường sùng bái. Ngay cả ngay cả tiên sinh của chúng ta vừa nhắc tới tác phẩm của đối phương đều vỗ án tán dương, nói nếu như nhìn thấy đối phương, nhất định sẽ bái đối phương làm thầy. Bất quá...
Một tên thiếu niên bên cạnh hỏi:
- Thải tỷ, bất quá cái gì?
Tần Thải có chút ngượng ngùng nói:
- Bất quá chỉ là không biết đối phương hình dáng như thế nào, hơn nữa còn không biết đối phương đến cùng... Là nam hay là nữ?
- A?
Đám người nghe xong, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Có người nhịn không được che miệng bật cười.
Tần Thải cũng biết lời mình nói có chút xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Hẳn là nam tử, tiên sinh chúng ta suy đoán đối phương là nam tử, mà rất nhiều người đều cảm thấy đối phương là nam tử. Bởi vì theo góc độ bài ca từ kia đến xem, hiển nhiên không giống như nữ tử làm ra.
Trong lòng Tần Vi Mặc khẽ động, mỉm cười nói:
- Thải tỷ tỷ, là bài ca nào?
Tần Thải dừng một chút, nói:
- Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên, không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào... Vi Mặc, ngươi cũng nhất định nghe nói qua « Thủy Điệu Ca Đầu » này phải không? Nếu như đối phương là nam tử, mà tuổi không quá lớn, ta cảm thấy lấy tài hoa của hắn, tuyệt đối xứng với Vi Mặc, ngươi cứ nói đi?
Người nào đó ngồi bên cạnh Tần nhị tiểu thư không khỏi lúng túng giật giật đầu ngón chân dưới bàn, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tần Vi Mặc ý cười đầy mặt, gật đầu nói:
- Thải tỷ tỷ, Vi Mặc cũng cảm thấy như vậy.
Tiệc tối rất nặng nề ngột ngạt.
Mặc dù có hôn sự Tần nhị tiểu thư làm điều tiết, nhưng hai chuyện trước Tần Văn Chính nói tới đặc biệt là chuyện từ tước để đám người Tần gia căn bản không nhẹ nhõm nổi.
Không có tước vị, bọn hắn ra ngoài gặp người cũng không có sức lực.
Về phần làm ăn, đọc sách giao hữu ra làm quan các loại, càng lại nhận ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên bên trong lòng của mọi người đều đang lo lắng khó chịu.
Tần Văn Chính nhìn ra tất cả mọi người không có tâm tư ăn cơm, mấy huynh đệ uống rượu cũng không quan tâm, cho nên ăn một hồi liền để mọi người tan cuộc.
Đám người ấm ức tán đi.
Lạc Thanh Chu gói hết mấy cái đùi gà và một chút điểm tâm, đang chuẩn bị rời đi, Tần Văn Chính đột nhiên gọi hắn lại:
- Thanh Chu, ngươi và Vi Mặc chờ một lát, ta còn có lời nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu đành phải ngồi chờ tại chỗ.
Đợi tất cả mọi người tản đi.
Tần Văn Chính nói với hắn:
- Thanh Chu, ngươi ra đây một chút, đến hành lang đã hãy nói.
Tống Như Nguyệt vẫn ngồi ở trước bàn không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu đành phải đi theo ra ngoài, cung kính đứng ở sau lưng hắn.
Tần nhị tiểu thư cũng được Thu nhi đỡ lấy đi theo ra ngoài, đứng cách đó không xa nhìn bọn hắn.
Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, lén lén lút lút theo tới cửa ra vào, dán tai vào cửa vểnh lên nghe lén.
Tần Văn Chính trầm mặc một hồi, quay người mở miệng nói:
- Thanh Chu, chuyện đêm nay, ngươi hẳn cũng nghe rõ. Tước vị Tần gia và vị trí gia chủ, ta đều muốn từ bỏ. Đến lúc đó, Tần phủ chúng ta có khả năng sẽ là gia đình người bình thường. Một chút sản nghiệp trong phủ chúng ta cũng sẽ giao cho mấy người Nhị thúc ngươi quản lý. Cho nên, ta muốn hỏi một chút, về sau ngươi nếu khoa cử cao trung, có ghét bỏ Tần gia chúng ta?