Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 359: Có lẽ kiếp này, ta không qua được




Tần đại tiểu thư đi ở phía trước, vậy mà không có trực tiếp đi đại sảnh, mà là đi Mai Hương uyển.

Châu nhi đang đứng ở cửa, nhìn thấy bọn hắn tới, vội vàng chạy vào hô:

- Tiểu thư, đại tiểu thư cùng cô gia tới rồi!

Tần Vi Mặc một bộ váy áo trắng thuần, đang được Thu nhi nâng đỡ, đứng dưới mái hiên, nhìn qua Ngân Nguyệt (trăng bạc) bên trên đầu cành ngẩn người.

Nghe được tiếng Châu nhi gọi, nàng nhìn về phía cửa ra vào.

Tần Khiêm Gia mang theo Lạc Thanh Chu mấy người từ chỗ cửa lớn đi đến.

Hai tỷ muội giao hội ánh mắt, trên mặt cũng không có lộ ra thần sắc khác gì, giống như sớm có ăn ý, ngay cả biểu lộ đều không cần làm.

Tần Vi Mặc đi ra từ dưới mái hiên, đi tới trong tiểu viện, nhẹ giọng hô:

- Tỷ tỷ.

Tần Khiêm Gia dừng bước lại, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của nàng, quay đầu nói với thiếu niên sau lưng:

- Ngươi bồi Vi Mặc đi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút.

Bách Linh cũng giật mình, ánh mắt nhìn tiểu thư nhà mình, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên.

Thiếu nữ băng lãnh âm thầm đứng ở ngoài cửa cũng nhìn về phía nơi này.

Tần Khiêm Gia không nói gì thêm, đi qua từ bên cạnh Tần nhị tiểu thư, đi vào mái hiên, nói:

- Ta đến thư phòng ngươi đọc sách một hồi.

Châu nhi vội vàng đi vào, đẩy cửa thư phòng ra.

Bách Linh sững sờ ngoài tiểu viện, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Tần Khiêm Gia bước lại ở dưới mái hiên dừng, không quay đầu lại, phát ra âm thanh thanh lãnh:

- Bách Linh, Hạ Thiền, các ngươi bồi tiếp cô gia.

Nói xong, vào phòng.

Trong đình viện, lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, thẳng đến khi Mai nhi vội vã chạy đến, nhìn mấy người một cái, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:

- Nhị tiểu thư, cô gia, phu nhân đã nổi giận, các ngươi làm sao còn không có đi?

Thì ra Tần đại tiểu thư ngay từ đầu đã không có chuẩn bị đi.

Tần Vi Mặc nhìn về phía thiếu niên trước mặt, nói khẽ:

- Tỷ phu, ngươi nếu là không muốn đi, Vi Mặc có thể...

- Không sao đâu, cùng đi. Vừa hay ta đang đói bụng.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, xoay người nói:

- Đi thôi.

Hắn nhìn Bách Linh một chút.

Tần đại tiểu thư có bồi hắn đi hay không không quan trọng, hắn cũng không quan tâm.

Dù sao hai người cũng không có quan hệ gì.

Bách Linh tránh ánh mắt của hắn, nhìn về phía trong phòng, lập tức lại quay đầu, ánh mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh như bóng ma ở ngoài cửa.

Nhưng thiếu nữ này chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa.

- Cô gia, nhị tiểu thư, đi nhanh đi, phu nhân thật đang nổi giận, tất cả mọi người đang chờ đấy.

Mặt mũi Mai nhi tràn đầy lo lắng.

Lạc Thanh Chu bồi tiếp Tần nhị tiểu thư đi ra ngoài cửa.

Bách Linh do dự một chút, đi theo sau.

Mấy người ra cửa.

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, nhìn thấy thiếu nữ băng lãnh tựa như bóng tối đứng dưới một gốc cây ngô đồng bên ngoài hơn mười mét, giống như hòa cùng bóng đen kia thành một thể.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, còn chưa hô ra miệng, Bách Linh sau lưng nói:

- Cô gia, không cần gọi Hạ Thiền, nàng sẽ không đi.

Lạc Thanh Chu ngậm miệng lại.

Hắn kém chút quên, thiếu nữ kia không thể tới gần Tần nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc cũng nhìn bên kia một chút, nói khẽ:

- Tỷ phu, chờ một lúc ngươi đi ra trước, mang một ít đồ cho Hạ Thiền ăn.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Mấy người được đám nha hoàn ma ma chen chúc đi về phía đại sảnh đang mở tiệc tối.

Thẳng đến thân ảnh của bọn hắn biến mất không thấy gì nữa, thiếu nữ trốn ở dưới bóng cây ngô đồng mới chậm rãi đi ra.

Nàng đứng tại chỗ đó một lúc lâu, mới vừa vào Mai Hương uyển.

Lập tức, đi đến dưới mái hiên âm thầm đứng đấy, ánh mắt nhìn Ngân Nguyệt trên bầu trời đêm, kinh ngạc ngẩn người.

- Kẹt kẹt...

Cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Tần Khiêm Gia một bộ váy trắng xuất hiện bên cửa, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Yên tâm đi, Vi Mặc sẽ đồng ý.

Thiếu nữ có chút cúi đầu, lập tức xoay người nhìn nàng, bên trên gương mặt thanh lệ lộ ra một tia quật cường:

- Không, ta không muốn, rời khỏi người...

Tần Khiêm Gia lại nhìn về phía trăng sáng trong bầu trời đêm, lẩm bẩm:

- Có lẽ kiếp này, ta không qua được...

Trong đại sảnh rất náo nhiệt.

Mấy vị bối phận cao và đệ tử trẻ tuổi Tần gia đều tới, tụ tập dưới một mái nhà.

Khi Tần nhị tiểu thư mang theo Lạc Thanh Chu xuất hiện, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

Tống Như Nguyệt đầy mặt âm trầm, vốn muốn nổi giận, nhưng đối đầu cùng ánh mắt thiếu niên một chút, mạnh mẽ ép xuống lửa giận trong lòng.

Lạc Thanh Chu vào cửa nhìn nàng một cái, vốn cho rằng nàng sẽ xụ mặt hung hăng răn dạy mình một phen trước mặt của mọi người, nhưng lại đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói: Được rồi, ta nhịn! Tiểu tử thúi này hèn hạ âm hiểm, quỷ kế đa đoan, âm thầm liền ám toán chết hết từ trên xuống dưới cả nhà Tống gia, thật là đáng sợ.