【 Ta nếu chọc giận hắn, không chừng ngày đó hắn sẽ thiết hạ cạm bẫy, bán ta đến góc núi nào đó. Thôi thôi, ta trước nhịn một chút, chờ đến lúc đó triệt để trói chặt hắn vào Tần gia ta, ta lại... Ta lại để cho khuê nữ nhà ta hảo hảo giáo huấn hắn! Hừ! 】 .
Tống Như Nguyệt hừ nhẹ.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Vi Mặc, Thanh Chu, tất cả mọi người đang chờ các ngươi, các ngươi tới thỉnh an mấy người Nhị thúc Tam thúc.
Mặt mũi Tần Văn Chính tràn đầy nụ cười ấm áp.
Lạc Thanh Chu đi theo đằng sau Tần nhị tiểu thư, đi đến trước mặt những nam tử trung niên kia, lần lượt gọi “Nhị thúc Tam thúc Tứ thúc” vân vân.
Hắn từng gặp qua mấy người này khi còn ở Thành Quốc phủ.
Bất quá lúc kia, đối phương nghe nói Thành Quốc phủ muốn hối hôn, muốn để hắn thay thế Lạc Ngọc thành thân, mấy người đều phi thường tức giận, giận đùng đùng rời đi, cũng không nhìn hắn nhiều một chút.
Thành hôn ngày ấy, thái độ mấy người đối với hắn cũng rất lãnh đạm.
Nhưng hôm nay, thần sắc mấy người nhìn hắn có chút không đúng, đặc biệt là thấy hắn đi theo đằng sau Tần nhị tiểu thư, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá đều ăn ý không có hỏi nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.
- Vi Mặc, Thanh Chu, các ngươi đi ngồi một bàn kia, ngồi cùng đệ đệ muội muội các ngươi một chỗ. Ta và Nhị thúc mấy người còn có chuyện muốn nói.
Tần Văn Chính thấy hai người chào hỏi xong các tiền bối, khoát tay áo, để bọn hắn rời đi.
Tần Vi Mặc mang theo Lạc Thanh Chu đi tới bên cạnh một bàn ngồi xuống, sau đó lần lượt giới thiệu cho Lạc Thanh Chu:
- Tỷ phu, đây là Văn Sơn đường ca, đây là Như Liễu biểu tỷ, đây là Yên nhi muội muội...
Lạc Thanh Chu đứng người lên, lần lượt chắp tay.
Mấy đường ca đường tỷ đường muội cũng đều rất khách khí đứng dậy chào.
Sự tích của Tần nhị tiểu thư khuya ngày hôm trước trên yến hội mừng Trưởng công chúa đã truyền khắp toàn bộ Mạc Thành, đã được vinh danh Mạc Thành đệ nhất tài nữ.
Mà bọn họ cũng đều biết, là Tần nhị tiểu thư cứu được toàn bộ gia tộc Tần gia bọn hắn, cho nên đều cực kì kính trọng cùng bội phục thiếu nữ này.
Nàng đã tự mình mang theo người ở rể này đến, lại tự mình giới thiệu bọn hắn, hơn nữa nhìn thái độ nàng đối đãi với người ở rể này, tựa hồ quan hệ không ít, cho nên tất cả mọi người không dám khinh thường chủ quan.
Lúc này, bên bàn Tần Văn Chính, đám người cũng đang thì thầm nói chuyện.
- Đại ca, các ngươi đây là có chuyện gì? Làm sao để Vi Mặc mang theo tiểu tử kia đi ra? Cái này không hợp quy củ?
- Đúng vậy đại ca, nào có cô em vợ mang theo tỷ phu ra gặp khách. Quan hệ giữa Vi Mặc cùng tiểu tử kia nhìn không đúng, các ngươi cũng nên cẩn thận, đừng đến lúc đó cũng bồi Vi Mặc vào.
- Một người tới ở rể, đêm nay làm sao cũng gọi hắn tới? Đại ca đại tẩu, các ngươi muốn làm cái gì? Tại sao ta cảm giác hãi hùng khiếp vía, có đại sự sắp phát sinh?
Tần Văn Chính một mặt bình tĩnh, chờ tất cả mọi người hỏi xong, thoáng an tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Các vị, đêm nay để các ngươi tới, ngoại trừ chúc mừng Tống gia bị đánh đổ, ta còn muốn tuyên bố một việc, một chuyện phi thường quan trọng.
Tống Như Nguyệt ngồi ở bên cạnh nhíu nhíu mày, trầm mặt, tựa hồ rất không tình nguyện.
Trên mấy bàn khác trong đại sảnh tựa hồ cũng nghe được âm thanh của hắn, lập tức đều yên lặng xuống.
Tần Vi Mặc cầm một thanh bánh kẹo từ trong mâm trước mặt, sau khi lột ra, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, ăn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lắc đầu.
Ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía bàn Tần Văn Chính.
Vị nhạc phụ đại nhân kia đến tột cùng muốn tuyên bố cái gì?
Trong đại sảnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về gia chủ Tần gia kiêm tộc trưởng Tần Văn Chính, chờ đợi hắn tuyên bố chuyện quan trọng.
Trong lòng của rất nhiều người đã bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Bởi vì từ thần sắc trên mặt hắn đến xem, hiển nhiên chuyện này can hệ trọng đại, mà lại rất có thể không phải chuyện gì đáng chúc mừng.
- Khụ khụ.
Tần Văn Chính hắng giọng một cái, đột nhiên nở nụ cười:
- Mọi người không cần khẩn trương, không phải đại sự sinh tử tồn vong của gia tộc. Chính là... Ta trải qua cân nhắc thận trọng, quyết định mấy ngày nữa sẽ dâng tấu lên triều đình, trừ đi tước vị của Tần gia.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hoàng.
Không đợi những người khác mở miệng, Tần Văn Chính lần nữa ném ra ngoài một kiện đại sự:
- Còn có, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đem vị trí tộc trưởng Tần gia giao cho lão nhị, ta sẽ làm không nữa.
Đám người Tần gia trong đại sảnh đều bị chuyện này làm cho kinh hãi trong đầu ông ông nổi trống.
Có ít người càng như bị sấm sét đánh trúng.
Từ đi tước vị, vậy sau này Tần gia tương đương với thường dân, còn lấy cái gì cạnh tranh với gia tộc khác ở Mạc Thành?