Ngoại trừ nắm đấm, còn có phần lưng, bả vai, khớp nối khuỷu tay, chân, khớp chân, thậm chí cái mông các nơi trên cơ thể hắn đều mãnh liệt đập nện.
Toàn thân Lạc Thanh Chu rất nhanh bị mồ hôi tưới ướt, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, cũng đã rách rưới.
Nghỉ ngơi một lúc, hắn tiếp tục tu luyện.
Thẳng đến chạng vạng tối, hắn sức cùng lực kiệt ngừng lại.
Lúc này, đầu thông đạo bị ngăn chặn đã đi về phía trước bảy tám mét.
Trên mặt đất rơi đầy mảnh đá, vách tường bên cạnh đều bị chấn động nổ tung.
Lạc Thanh Chu vuốt ve nắm đấm đã đau đến chết lặng một chút, thu công, lại chậm rãi đánh một bộ Bôn Lôi Quyền, để tốc độ tim đập chậm rãi giảm bớt, nghỉ ngơi một lúc cho khô mồ hôi.
Hắn tiến vào đáy hồ, dùng nước ấm cẩn thận tắm rửa.
Lập tức lên bờ.
Thấy trong vườn không có người, hắn lần nữa tiến vào rừng trúc, trốn ở sau bụi cây, ngưng thần xuất khiếu.
Thần hồn bay ra từ trong rừng trúc, đón ráng chiều trời chiều, nổi lên mặt hồ, bay xuống bên trên Vọng Nguyệt lâu chính giữa hồ nước.
Sau đó ngồi ở nơi đó, tắm rửa ánh nắng, rất nhanh tiến vào trạng thái tĩnh tọa tu luyện.
Khi tỉnh lại, trời đã sắp tối.
Suy nghĩ đêm nay còn có tiệc gia tộc, hắn lập tức bay vào rừng trúc, thần hồn trở về cơ thể, về tới tiểu viện.
Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện lo lắng chờ hắn, gặp hắn trở về vội vàng nói:
- Công tử, người làm sao hiện tại mới trở về. Lão gia phu nhân còn có đại tiểu thư nhị tiểu thư đều phái người đến thúc giục người đi qua.
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức cảm thấy chuyện có chút không ổn, vội vàng mang theo nàng ra cửa.
Gia tộc tổ chức tiệc tối mà thôi, giống như không có quan hệ gì với hắn cả?
Hắn đi ăn cơm tối là được rồi, làm sao đều phái người đến thúc giục hắn?
- Bọn họ không nói gì à?
Trên đường đi, Lạc Thanh Chu hỏi.
Tiểu Điệp nói:
- Không có, chỉ đến thúc giục để công tử sớm đi một chút. Nô tỳ nói công tử còn đang ở trong phòng đọc sách, chờ một lúc sẽ đi. Nô tỳ không có để bọn hắn vào nhà, nói sẽ làm phiền công tử đọc sách.
Lạc Thanh Chu sờ lên đầu của nàng, khen ngợi:
- Tiểu Điệp giỏi, đêm nay công tử ban thưởng ngươi.
Tiểu Điệp nghe vậy, hai con ngươi lập tức sáng lên, có chút ngượng ngùng lại có chút mong đợi nhìn hắn nói:
- Công tử, ngươi muốn làm sao ban thưởng nô tỳ đây?
Lạc Thanh Chu nói:
- Giúp ngươi xoa bóp chân nhỏ.
Tiểu nha đầu lập tức nhếch miệng.
Lúc chủ tớ hai người đang nói đùa, giọng nói Bách Linh bất mãn vang lên ở phía trước:
- Cô gia, đến lúc nào rồi còn cùng Tiểu Điệp liếc mắt đưa tình? Tiểu thư cũng chờ ngươi đã lâu đây.
Lạc Thanh Chu vội vàng nghiêm mặt, đi tới.
Cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung.
Bách Linh một thân váy phấn đứng ở nơi đó.
Đứng bên cạnh là thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm.
Trong tiểu viện.
Tần đại tiểu thư một bộ áo trắng ngồi trước bàn đá, đang an tĩnh xem sách.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt thiếu nữ ôm kiếm, nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng một chút, hỏi:
- Hạ Thiền cô nương không sao chứ?
Hạ Thiền né người sang một bên, quay mặt qua chỗ khác, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu không biết tối hôm qua là ai một mực phá hư chuyện tốt giữa hắn và Bách Linh, cho nên có chút xấu hổ, không tiếp tục nhiều lời, nói với Bách Linh:
- Đi gọi đại tiểu thư đi thôi.
Bách Linh hừ một tiếng, vào phòng, nói:
- Tiểu thư, cô gia tới, cần phải đi.
Tần Khiêm Gia lúc này mới để sách xuống, đứng dậy đi ra.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, rời khỏi cửa ra vào, trong lòng âm thầm kinh diễm dung mạo tuyệt thế của thiếu nữ này.
Cơ hồ mỗi lần nhìn thấy đều có một loại đẹp làm cho người không thể không sợ hãi than.
Đáng tiếc...
Hắn không có nghĩ nhiều, chắp tay nói với Tần đại tiểu thư đi ra ngoài:
- Đại tiểu thư, ta vừa rồi ở trong phòng đọc sách nên tới hơi trễ.
Ánh mắt Tần Khiêm Gia thanh lãnh nhìn hắn một chút, đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo sau lưng.
Bách Linh tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng nói:
- Cô gia, tối hôm qua ngươi khi dễ ta, giống như bị tiểu thư phát hiện.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, thấp giọng nói:
- Tối hôm qua người kia là đại tiểu thư?
Bách Linh nhẹ gật đầu, nói:
- Rất có thể.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ngươi làm sao phát hiện?
- Ta sáng nay nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư nhìn ta không đúng. Còn có, tối hôm qua Thiền Thiền sinh bệnh ngủ thiếp đi, không thể nào là Thiền Thiền. Trong nhà chỉ có ba người chúng ta, không phải tiểu thư thì là ai?
- ... Ta thế nào cảm giác đều không thể tin mỗi một câu ngươi nói?
- Cô gia, ngươi tối hôm qua khi dễ người ta cũng không phải nói như vậy nha.
- Ta tối hôm qua khi dễ ngươi, có nói qua nói sao?
- Nói, ta đều nghe được.
- Nói cái gì?
- Linh linh, đừng nhúc nhích, nhẫn một chút, cô gia xong ngay đây...
- ...
Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới nàng.