Tiểu Điệp lắc đầu:
- Châu nhi tỷ tỷ chỉ nói vậy, sau đó lo lắng rời khỏi.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, an ủi:
- Không sao đâu, chúng ta ăn cơm trước.
Buổi chiều hắn tu luyện với cường độ cao, lúc này bụng đã sớm đói kêu vang.
Về phần Tần nhị tiểu thư, có gấp cũng không có ích lợi gì, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Nếu như đêm nay không về, vậy thì phải đi xem một chút.
Tiểu Điệp đi phòng bếp bưng đồ ăn còn đang nóng tới.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, trước gắp cho nàng một chút, sau đó ăn như hổ đói.
Ăn uống no đủ, hắn mới ra cửa.
Đi Mai Hương Uyển nhìn một chút, Tần nhị tiểu thư vẫn chưa về.
Hắn an ủi Châu nhi hai câu rồi lại đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Trán Hạ Thiền vẫn còn nóng hổi, vẫn chưa hạ sốt, lúc này nàng đã mơ mơ màng màng, ý thức mông lung.
Bách Linh nấu thuốc, đút nàng uống lần nữa nàng mới ngủ say.
Lạc Thanh Chu ngồi bên giường, giúp nàng lau trán và cổ mấy lần, mới nói với Bách Linh:
- Không đi tìm đại phu đến xem sao?
Bách Linh thở dài nói:
- Ta đã đi tìm Tôn đại phu, Tôn đại phu nghe ta nói triệu chứng thì trực tiếp cho đơn thuốc. Ta kêu hắn tới xem một chút, hắn ôm chặt cái bàn, nói có chết cũng không tới.
- Vì sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, không hiểu nhìn nàng.
Bách Linh nhìn thiếu nữ trên giường một chút, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói:
- Thiền Thiền cũng từng sinh bệnh, lúc đó Tôn đại phu tới chuẩn bị xem bệnh cho nàng, vừa đi tới bên giường, Thiền Thiền liền chĩa kiếm vào yết hầu Tôn đại phu, hơn nữa còn đâm vào mấy phần. Trên cổ Tôn đại phu chảy không ít máu, từ đó về sau, hắn không dám bước vào nơi này một bước.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bách Linh ý vị thâm trường nhìn hắn nói:
- Cô gia, phòng của Thiền Thiền, ngoại trừ ta và tiểu thư ra, cũng chỉ có người đi vào thôi.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trên giường sốt đến bất tỉnh nhân sự, yên lặng một chút, quay đầu nhìn nàng nói:
- Nhìn có chút nghiêm trọng, uống xong thuốc, ta sẽ giúp nàng hạ sốt vật lý.
- Hạ sốt vật lý?
Bách Linh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Đó là cái gì?
Lạc Thanh Chu giải thích nói:
- Dùng nước ấm lau toàn thân, mỗi lần tốt nhất khống chế thời gian nửa nén hương. Đêm nay phải lau đi lau lại nhiều lần, trợ giúp thân thể nàng giải nhiệt, đến khi nhiệt độ toàn thân nàng hạ xuống. Nếu cứ sốt như vậy, nhiệt độ quá cao, có thể sẽ nóng hỏng đầu óc.
- Nếu sốt thành viêm não, vậy thì phiền toái.
Bách Linh ngẩn người, lập tức quay người đi ra cửa nói:
- Cô gia, ta đi nấu nước tiếp, ngươi phụ trách giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý. Ta giữ lò, nấu nước nóng, ban đêm cô gia cứ giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý.
Lạc Thanh Chu lập tức đứng lên nói:
- Cần lau toàn thân, Bách Linh...
- Ầm!
Bách Linh lập tức đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, nói:
- Cô gia cho dù lau Thiền Thiền cũng ngủ rồi, không biết. Ta cũng sẽ không nói, ta còn phải đi chăm sóc tiểu thư. Cô gia, đêm nay làm phiền người, Thiền Thiền có bị nóng hỏng hay không phải nhờ vào cô gia. Tin tưởng cô gia nhất định có thể giúp Thiền Thiền.
Nói xong, tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.
Lạc Thanh Chu: - ...
…
Ngoài cửa sổ, trăng sáng ngần.
Trong cung điện khác của Phủ thành chủ.
Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đang dùng bữa.
Tần nhị tiểu thư một thân váy áo trắng thuần, hầu bên cạnh, chỉ là đơn giản ăn vài miếng, cũng không động đũa nữa.
Đợi Nam Cung Hỏa Nguyệt dùng cơm xong, Tần nhị tiểu thư lần nữa nhỏ nhẹ cáo từ:
- Điện hạ, trời không còn sớm, Vi Mặc không quay về, phụ thân mẫu thân trong nhà sẽ lo lắng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm một miếng trái cây lên ăn, yên lặng một chút, lại nhìn nàng nói:
- Thật không cân nhắc song tu với ta? Thân thể ta, vừa hay có thể khắc chế bệnh trong cơ thể ngươi. Mặc dù không cách nào trừ tận gốc triệt để, nhưng ít ra có thể kéo dài ba năm tuổi thọ.
Tần nhị tiểu thư gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Điện hạ nói song tu, thực sự có chút... Không thể tưởng tượng nổi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Làm sao không thể tưởng tượng nổi? Chỉ là ngươi chưa từng chứng kiến mà thôi. Nữ tử song tu, còn sạch sẽ tinh khiết hơn nam nữ nhiều.
Như cười chế nhạo nói tiếp:
- Thế nào, có người trong lòng rồi? Cho nên, không muốn tiếp xúc da thịt, thân mật với bản công chúa?
Tần nhị tiểu thư đỏ mặt, cúi đầu, không tiếp tục lên tiếng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, để một nửa trái cây còn lại trong tay xuống, khoát tay nói:
- Được rồi, trở về đi. Nhớ kỹ ba ngày sau, lại cho ta mấy hiệp chuyện xưa ba nước. Nếu viết tốt, bản công chúa có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, trong Mạc Thành yêu cầu gì cũng được.
Tần nhị tiểu thư đứng dậy, cung kính khom người, không dám dừng lại thêm, cung kính thối lui.
Đợi nàng rời khỏi, một thị nữ bước nhanh đến, thấp giọng nói:
- Điện hạ, thuộc hạ phái người đi tra một chút, trong Tần phủ có một người, rất đáng nghi.