Nhưng không gian nơi này có hạn, không cách nào luyện các loại động tác chạy, nhảy vọt như trên sách vẽ.
Lạc Thanh Chu quyết định ngày mai đi tụ bảo các nhìn xem có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú không.
Trong Hắc Mộc lâm rộng lớn tĩnh mịch, mới là nơi tu luyện tốt.
Nếu có thể gặp được yêu thú, đương nhiên càng tốt hơn.
Hắn muốn trước khi ăn tết luyện gân thành công, ngoại trừ dược thủy luyện gân và chất lỏng xanh đậm ra, chính là đi Hắc Mộc lâm chiến đấu với yêu thú.
Không thông qua thực tế tôi luyện va chạm kích thích ngoại vật, vĩnh viễn không cách nào đạt tới trạng thái tu luyện và hiệu quả tốt nhất.
Lạc Thanh Chu thở nặng nề, toàn thân mồ hôi đi ra thạch thất, đang chuẩn bị đi đáy hồ tắm rửa, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía con đường ở giữa chỗ rẽ ba hang đá kia.
Hắn do dự một chút, đi tới trước hang ở giữa.
Nghỉ ngơi sơ sơ, hắn đột nhiên rót lực vào cánh tay, “Oanh” một quyền đánh tới tảng đá trước bức tường kia.
- Ầm!
Đá bụi bay múa.
Tảng đá kia phân thành trăm mảnh vỡ vụn rơi xuống đất.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lạc Thanh Chu lại tiếp tục đánh mấy quyền lên mấy tảng đá còn lại, lập tức đất đá bay tứ tung trên mặt đất.
Hang đá bắt đầu lõm vào phía trước một chút.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Không biết phía trước dẫn tới chỗ nào, nếu như mỗi ngày ta đều phá huỷ một chút chướng ngại như vậy, cho dù là luyện quyền, nói không chừng có thể trực tiếp đả thông con đường này.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra động tác kéo da thịt trên quyển sách, “Oanh” lại một quyền.
Tảng đá bay lên, vụn đá lăn xuống.
- Sau này cứ tu luyện như vậy, nhìn cũng không tệ. Vừa có thể rèn luyện da thịt cơ bắp, vừa có thể luyện da luyện quyền, còn có thể phá đá mở đường.
Khí lực trong cơ thể đã hao hết.
Hắn không tiếp tục ở đó nữa, quay người đi ra đáy hồ.
Dưới làn nước ấm áp trong hồ, hắn tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ.
Sau khi lên bờ, đã là chạng vạng tối.
Trời chiều buông xuống, ráng chiều ngập tràn như lửa.
Hắn đột nhiên nghĩ đến vị Nguyệt tiền bối kia tối hôm qua bàn giao, chạng vạng mặt trời rơi về phía tây, ráng chiều chính nồng chính là lúc tu luyện cảnh giới nhật du tốt nhất.
Hắn quan sát bốn phía một phen, thấy bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, mới đi vào rừng trúc kia, trong rừng trúc kiểm tra một lần, thấy không có người mới tìm một bụi rậm, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, thần hồn xuất khiếu!
Đây là lần đầu tiên hắn xuất khiếu ban ngày.
Thần hồn mới từ đỉnh đầu cơ thể bay ra, liền cảm thấy một cỗ khí tức nóng rực đánh tới.
Lần này, hắn không tiếp tục đeo tấm mặt nạ bảo hộ kia nữa.
Đã muốn tu luyện, tự nhiên không thể mang theo mặt nạ ngăn cách ánh nắng ban ngày.
Hắn chậm rãi bay ra rừng trúc.
Luồng ánh nắng chiều thứ nhất chiếu lên người hắn, toàn bộ thần hồn hắn lập tức run lên, giống như đột nhiên bị ngọn lửa nướng, một cỗ đau đớn đánh tới.
Nhưng rất nhanh, cỗ đau đớn kia bắt đầu biến mất.
Hắn tiếp tục bay tới phía trước, toàn bộ thần hồn chậm rãi tắm rửa dưới trời chiều màu vàng kim và ráng chiều đỏ thẫm.
Cơn nóng trong người bắt đầu giảm bớt, từ từ trở nên ấm áp.
Ban đêm xuất khiếu và ban ngày xuất khiếu, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ban đêm xuất khiếu, cảm giác giống như một cỗ gió đêm mùa hè quét trên người, có một tia cảm giác hơi lạnh; ban ngày xuất khiếu cảm giác giống như mùa đông được ánh mặt trời chiếu sáng, trên người ấm áp.
Hình như cũng thật thoải mái.
Lạc Thanh Chu đón trời chiều, bay ra khỏi bụi hoa, tung bay trên không giữa hồ nước.
Lập tức từ từ bay lên, bay tới mái nhà Nguyệt lâu.
Trời chiều màu vỏ quýt chiếu xuống người, cũng chiếu xuống nước sạch trong hồ, sóng nước lấp loáng, đẹp không sao tả xiết.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống đỉnh chóp lầu các, tắm ánh nắng chiều ấm áp, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ban đêm thần hồn tối đen như mực, giờ khắc này được nắng chiều chiếu xuống, dần dần trở nên trong suốt.
Bên trong hình như có thứ gì bắt đầu từ từ thay đổi.
Lạc Thanh Chu thoải mái giống như ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại, trời chiều đã xuống núi, màn đêm đã buông xuống.
Thần hồn hắn tắm trăng sáng bay lên giữa không trung.
Hắn vội vàng đứng lên bay trở về rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể, lập tức ra khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, về tiểu viện.
Tiểu Điệp đang ngồi trên băng ghế đá trong tiểu viện, hai tay nâng cằm lên, mắt lom lom nhìn cửa chờ hắn, thấy hắn trở về, mắt lập tức sáng lên, đứng dậy, nói:
- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ qua đây, nàng nói Nhị tiểu thư vẫn chưa về, để nô tỳ nói với người một tiếng; còn có, Bách Linh tỷ tỷ cũng đã tới, nàng để nô tỳ nói cho công tử, ban đêm nhớ phải đi thỉnh an đại tiểu thư.
Lông mày Lạc Thanh Chu cau lại:
- Nhị tiểu thư vẫn chưa về sao? Châu nhi còn nói gì nữa?