Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 352: Nếu cô gia thích Nhị tiểu thư




Lúc này, Nguyệt Vũ cũng bước nhanh đến, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nói:

- Điện hạ, Mạc Thành này thật sự là chỗ ngọa hổ tàng long. Nô tỳ vừa rồi bên ngoài nghe được mấy bài thơ từ khác, thậm chí còn tốt hơn mấy bài tối hôm qua Tần nhị tiểu thư làm rất nhiều lần. Trong đó một bài « Vịnh Mai », một bài « Thủy Điệu Ca Đầu », nô tỳ cảm thấy cho dù là toàn bộ thi từ Bách Hoa quốc và Đại Viêm quốc, cũng không bài nào có thể so sánh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, trong lòng lập tức khẽ động.

Chẳng lẽ biên thành nho nhỏ này, giống như lời đồn đại, ẩn giấu bí mật to lớn?

Nếu không, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều nhân tài như vậy?

Đêm tối yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, nửa vầng trăng treo cao.

Mấy ngôi sao sáng lấp lóe trong mấy tầng mây xa xa.

Dưới mái hiên, sương đọng lại từng giọt tí tách rơi xuống.

Lúc này, đã là giờ Tuất.

Lạc Thanh Chu đẩy cửa sổ ra, đứng một hồi trước cửa sổ, để không khí trong phòng lưu động một lát, mới đóng cửa sổ lại, đi qua sờ lên trán thiếu nữ trên giường.

Trán vẫn nóng.

Nhưng không còn nóng như trước nữa.

Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp chăn mền rồi đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, một thân ảnh đột nhiên chạy trốn như một làn khói, trốn vào góc rẽ trước mặt.

Chỉ còn lưu lại một mùi hương thiếu nữ.

Lạc Thanh Chu nói vọng ra góc rẽ:

- Ta đi xem Nhị tiểu thư trở về chưa. Nếu còn chưa có trở lại, chúng ta phải đi đón.

Bách Linh thò đầu ra, nhìn hắn nói:

- Cô gia, Nhị tiểu thư không có sao chứ?

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:

- Hẳn là không sao. Ngươi trông chừng Hạ Thiền, ta đi xem một chút.

Bách Linh đi ra góc rẽ:

- Vâng. Vậy cô gia nhanh đi đi, nếu Nhị tiểu thư vẫn chưa về, cô gia phải đi thông báo cho lão gia.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, bước nhanh rời khỏi.

Bách Linh đến giữa cửa, nhìn bóng lưng hắn đi xa, không khỏi thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Nếu cô gia thật sự thích Nhị tiểu thư, vậy... Aiz...

Nàng đẩy cửa vào phòng, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống trước giường, nhìn thiếu nữ bệnh nằm trên giường, vẻ mặt đầy ưu sầu nói khẽ:

- Thiền Thiền, nếu thật là như vậy, chúng ta nên làm gì đây?

Thiếu nữ trên giường đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn nàng.

Bách Linh lập tức đổi giọng:

- Ngươi nên làm sao giờ.

Lạc Thanh Chu một đường đi nhanh, đi tới Mai Hương Uyển.

Đang muốn gõ cửa, Châu nhi đột nhiên mở cửa chuẩn bị ra, nhìn thấy hắn sau lập tức ánh mắt sáng lên, nói:

- Cô gia, nô tỳ đang chuẩn bị đi thông báo cho người đây, tiểu thư đã trở về.

Lạc Thanh Chu nghe vậy gánh nặng trong lòng buông xuống:

- Nhị tiểu thư không có sao chứ?

Châu nhi cười nói:

- Tiểu thư không sao đâu, chỉ là hơi mệt chút, tắm rửa xong đang chuẩn bị đi ngủ.

Tảng đá trong lòng Lạc Thanh Chu rốt cục rơi xuống, đang muốn cáo từ, Châu nhi kéo cánh tay hắn lại, nói:

- Cô gia chớ đi, đã tới đây rồi đương nhiên phải vào nhìn tiểu thư.

Lạc Thanh Chu bị cưỡng ép kéo vào, nói:

- Châu nhi cô nương không phải nói là đã tới đây rồi đương nhiên phải vào nhìn tiểu thư sao?

Châu nhi đóng cửa sân, “Phốc phốc” cười một tiếng, khẽ nói:

- Tiểu thư đang tắm, cô gia cũng không thể nhìn tiểu thư, để tiểu thư nhìn cô gia là được.

Lạc Thanh Chu dừng trong nội viện, không dám đi vào.

Châu nhi đi vào nhà, gõ cửa phòng nói vọng vào trong:

- Thu nhi, cô gia tới, ngươi hỏi tiểu thư một chút, chút nữa có muốn trò chuyện với cô gia hay không?

Thu nhi không cần hỏi, vội vàng nói:

- Muốn. Châu nhi, ngươi để cô gia chờ một lát, tiểu thư sắp tắm xong.

Châu nhi lên tiếng, ra đáp lời.

Lạc Thanh Chu đành phải chờ trong đình viện.

Tuyết đọng trong bồn hoa đã tan sạch sẽ, rất nhiều nụ hoa không sợ rét lạnh đã nở bung cánh ra

Chỉ là hoa mai dưới mái hiên kia sớm đã tàn lụi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi, cửa sổ thư phòng đột nhiên đẩy ra, thiếu nữ mặc bộ váy áo trắng thuần, tóc dài đen nhánh ướt sũng vẫn đang xõa, xuất hiện bên cửa, nhìn hắn cười mỉm nói:

- Tỷ phu, mau vào.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua dáng vẻ nàng mới tắm xong như hoa sen mới nở thanh thuần động lòng người, do dự một chút, vào phòng.

Lúc đi tới cửa.

Thu nhi bưng nước từ trong ra, thấp giọng nói:

- Cô gia, tóc tiểu thư vẫn còn ướt, cô gia hỗ trợ lau một chút, nếu không tiểu thư sẽ sinh bệnh.

Bình thường những chuyện này, đều là nàng làm.

Nhưng hôm nay...

Nàng đương nhiên hiểu rõ tâm ý tiểu thư nhà mình, cho nên không làm nữa.

Lạc Thanh Chu cởi giày ra, đi vào thư phòng.

Trong phòng ngoại trừ mùi huân hương còn có hương hoa lẫn vào hơi nước, và mùi thuốc đặc biệt trên người Tần nhị tiểu thư.

Mấy loại mùi thơm hỗn hợp cùng với hình ảnh thiếu nữ trước cửa sổ, một đôi chân tuyết trắng trần trụi, váy trắng tinh khiết khiến Lạc Thanh Chu không khỏi rung động trong lòng, bước chân trong nháy mắt có chút do dự.