Vẻ mặt thân ảnh xanh nhạt càng thêm ngưng trọng lên, nín thở ngưng thần, rửa tai lắng nghe.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Thẳng đến chân trời phía đông có chút sáng trắng, Lạc Thanh Chu mới ngừng lại, chắp tay nói:
- Nguyệt tiền bối, trời sắp sáng rồi, vãn bối cần phải trở về.
Thân ảnh xanh nhạt hình như vẫn chưa nghe thỏa mãn, dư vị nửa ngày, mới nhìn hắn nói:
- Ngươi ban ngày có từng xuất khiếu chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Còn chưa từng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm ngâm một chút, nói:
- Từ ngày mai trở đi, lúc chạng vạng tối, lúc ráng chiều dày đặc nhất, nhớ kỹ xuất khiếu. Ngươi bây giờ đã là nhật du chi cảnh, nhất định phải tôi luyện ban ngày. Chạng vạng tối, ngày chính suy, hào quang chính thịnh, là thời cơ tốt nhất cho ngươi bắt đầu tôi luyện thần hồn. Chờ thêm đoạn thời gian, ngươi lại sáng sớm đón mặt trời mới mọc xuất khiếu, cuối cùng, giữa trưa trời nắng xuất khiếu. Chỉ cần ngươi chịu đựng qua ba giai đoạn tôi luyện này, ta lại truyền thụ cho ngươi thần hồn tâm pháp, không đầy một tháng, ngươi có thể tấn thăng ngự vật cảnh.
- Đến ngự vật cảnh, thần hồn của ngươi mới xem như chân chính khác những âm hồn tiểu quỷ kia. Đến lúc đó, phi châm phi kiếm các loại pháp khí, ngươi cũng có thể tăng cường.
Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, vội vàng khom người nói:
- Đa tạ tiền bối, vãn bối ổn thỏa cố gắng tu luyện, tuyệt không cô phụ tiền bối kỳ vọng!
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Chúng ta là giúp đỡ nhau tu luyện, không cần nói lời cảm tạ. Còn có...
Nói đến đây, nàng dừng một hồi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nghi ngờ nói:
- Tiền bối, còn có cái gì?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn vài lần, lúc này mới nói:
- Còn có, tốt nhất đừng gọi ta tiền bối.
Nói xong, xoay người, ánh mắt lần nữa nhìn đỉnh núi phía xa xa, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà thanh lãnh:
- Ta không thích.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu chắp tay nói:
- Vâng, nguyệt... Tỷ tỷ.
Thân ảnh xanh nhạt lông mày nhảy một cái, hình như muốn quay đầu nhìn về phía hắn, nhịn xuống, tiếp tục nhìn nơi xa, không nói thêm gì nữa.
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy Phi Dương cáo từ trước.
Lạc Thanh Chu quay người, tung bay mà đi.
Đợi hắn rời khỏi hồi lâu.
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về hướng hắn biến mất, run lên một hồi, tự lẩm bẩm:
- Nguyệt... Tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, đi vườn hoa kia trước.
Thân ảnh cô đơn lạnh lẽo kia đã rời khỏi, đoán chừng là sợ buổi sáng lại gặp được hắn, hoặc là gặp được người khác.
Không sao.
Vòng tay đồ trang sức gì đó, sẽ tặng lại cho nàng hết.
Hắn cũng không tin, lấy thủ đoạn của hắn, còn tặng không ra.
Nói thật, Hạ Thiền nha đầu kia thật ra dễ dụ hơn Bách Linh nhiều.
Nói dễ nghe một chút, nha đầu đó là đơn thuần và đơn giản.
Nói khó nghe chút, chính là đần.
Đương nhiên, cô nương như vậy đáng thương, cũng sẽ càng khiến lòng người đau và thương tiếc.
Dù sao hắn mỗi lần thấy nàng một mình ngồi xổm trong hoa viên yên lặng ở nơi đó làm việc, trong lòng đều sẽ có chút khó chịu, bằng không thì cũng sẽ không tự mình đa tình đi giúp nàng.
Trở lại trong phòng.
Ngoài cửa sổ sắc trời vẫn đen nhánh như cũ.
Mặt trời còn giấu trong đường chân trời, chỉ là chỗ xa nhất chân trời, có một tia trắng sáng.
Nhìn qua có vẻ thời tiết hôm nay sẽ tốt.
Hồn phách Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, xuống giường hoạt động thân thể một chút, đang muốn lên giường ngủ bù, nghĩ nghĩ, mở cửa đi đến cửa đối diện, đẩy ra.
Cửa không ngờ lại không có cài, trực tiếp đã đẩy ra.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi vào, khép cửa phòng lại.
Lập tức thoát y lên giường, chui vào trong chăn tiểu nha đầu.
Rất lâu không ngủ chung với tiểu nha đầu, hôm nay đền bù nàng một lúc đi.
Tiểu Điệp bị bừng tỉnh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị dọa run lên, đang muốn thét lên, Lạc Thanh Chu vội vàng mở miệng nói:
- Tiểu Điệp, đừng kêu, là ta.
Tiểu nha đầu lúc này mới tỉnh táo lại, ô ô một tiếng, nói:
- Công tử, người hù chết người ta...
Lập tức lại nói:
- Công tử, người làm sao ngủ quay đầu a?
Nói xong, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng chủ động đưa chân nhỏ tiêm tú đáng yêu vào lồng ngực của hắn, xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Công tử, cho...
Lạc Thanh Chu:..
- Tiểu Điệp, thật ra công tử ngủ ở đầu này, cũng không phải là vì muốn sờ chân nhỏ của ngươi.
- Công tử, vậy ngươi không sờ sao? Không sờ, nô tỳ phải rời giường.
Lạc Thanh Chu không nói tiếp, đưa tay nắm chặt chân nhỏ kiều nộn tiểu xảo, mềm mại không xương, sau đó nhịn không được đầu rút vào chăn mền, hôn một cái, lại thò đầu ra nói:
- Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.
- Vâng.
Tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng mà vui vẻ lại đem một chân nhỏ khác đưa tới, trong lòng nói thầm: Còn tưởng rằng công tử đã sờ chán rồi, thì ra không có... Công tử vừa rồi còn hôn nữa nha.
Lạc Thanh Chu cầm chân ngọc thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, đi vào mộng đẹp.