Hai ngày này, hẳn là có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú.
Hắn còn có hai lần cơ hội.
Không biết đến lúc đó có thể lại gặp được biểu tỷ Nam Cung Mỹ Kiêu kia hay không.
Trong lòng suy nghĩ, vừa tăng tốc.
Không bao lâu, đã tới Uyên Ương Lâu.
Nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là trên nóc nhà lầu các kia ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, lại nhiều thêm một đạo thân ảnh hỏa hồng.
Hai thân ảnh một như nguyệt quang, một như hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ trong mông lung, nhìn không rõ.
- Là bằng hữu vị tiền bối kia sao?
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua.
- Bạch!
Lạc Thanh Chu vừa lại gần.
Thân ảnh hỏa hồng kia đột nhiên lóe lên, nháy mắt biến mất trên mái nhà.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhẹ nhàng đi qua, trái phải nhìn quanh, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia nữa.
- Đi.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở mái cong thản nhiên nói.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tiền bối, vừa rồi người kia, là bằng hữu ngài sao?
Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một chút, nói:
- Xem như thế đi.
Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:
- Bằng hữu tiền bối, nhất định cũng là thần hồn cao thủ tu vi cực cao? Người kia cũng ở Mạc Thành tu hành sao?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu vốn định hỏi chuyện liên quan tới tu hồn giả một chút, nhưng thấy nàng hình như không quá nguyện ý nói những thứ này, đành phải thôi.
Sau một lúc lâu, mới nói:
- Tiền bối, đêm nay muốn nghe chuyện xưa không?
Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một hồi, nói:
- Nghe.
- Bắt đầu lại từ đầu, hay là tiếp theo lần trước?
- Đọc tiếp theo đi.
- Được.
Lạc Thanh Chu thoáng nhớ lại một chút, hình như đã niệm xong hồi sáu.
Thế là thì thầm:
- Phú Quý công danh, tiền duyên phân định, làm người không cần thiết lấn tâm. Quang minh chính đại, trung lương thiện quả di sâu...
- Nói biểu Tề Thiên Đại Thánh bị chúng thiên binh áp đi chém dưới yêu đài, cột vào trên hàng yêu trụ, đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới hắn thân. Nam Đẩu tinh vân, Hỏa bộ chúng thần, phóng hỏa nướng đốt, cũng không thể đốt. Lại lấy lôi bộ hạ thần, lấy lôi tiết đinh đánh, càng ngày càng không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào...
Thân ảnh xanh nhạt nghe đến đó, đột nhiên xen vào nói:
- Đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới thân hắn... Thân thể bị trói, lại nhưng như vậy, đây là luyện thể đến kim cương cảnh giới. Thiên hỏa nướng đốt, lôi tiết đinh đánh, không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào, đây là thần hồn lôi kiếp cảnh giới...
Lạc Thanh Chu dừng lại lời nói, nghi hoặc nhìn về phía nàng, không hiểu rõ ý.
Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:
- Có chuyện, ta cần ngươi giải thích trước.
Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:
- Tiền bối mời nói.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới chậm rãi mà nói:
- Ngươi đọc quy tắc chuyện xưa này, trong đó thật ra ẩn giấu rất nhiều pháp môn tu luyện cực kì cao thâm. Lần trước ta để ngươi lặp đi lặp lại niệm, nhưng thật ra là ta vừa nghe pháp, vừa tu luyện. Vì vậy đột phá bình cảnh, tấn cấp thành công.
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức chấn động trong lòng.
Pháp môn tu luyện?
Tây Du Ký ? ? ?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:
- Cho nên, thật ra ngươi là đang giúp ta tu luyện. Nhưng những thứ này quá mức thâm ảo, ngươi tạm thời vẫn không cách nào lĩnh ngộ.
Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, vội vàng nhân cơ hội dùng chuyện xưa nhắc lại:
- Tiền bối vậy... Vãn bối có thể bái ngươi làm thầy không?
Lần này cũng không có vấn đề đi?
Thân ảnh xanh nhạt: - ...
Lạc Thanh Chu cho là nàng đồng ý, vội vàng quỳ xuống đất, chuẩn bị dập đầu.
Thân ảnh xanh nhạt thấy hai đầu gối hắn khẽ cong, trong nháy mắt thân ảnh kia đột nhiên lóe lên, đã dời đến phía sau của hắn, lạnh lùng nói:
- Không thể.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu không thấy được người, quay đầu nói:
- Tiền bối, vãn bối nếu làm đệ tử của ngài, chắc chắn tận tâm tận lực giúp ngài tu luyện.
Hả? Lời này nghe làm sao có chút không đúng? Đồ đệ giúp sư phụ tu luyện?
Lạc Thanh Chu vừa quỳ vừa xoay người, Thân ảnh xanh nhạt kia đột nhiên lại lóe lên, một lần nữa đứng phía sau hắn, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:
Lạc Thanh Chu thấy nàng hình như thật không nguyện ý, không còn dám miễn cưỡng, đành phải đứng dậy mặt hướng nàng, nói:
- Tiền bối dù sao cũng nên nói với ta làm sao xưng hô?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn, yên lặng một hồi, mới nói:
- Nguyệt.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nguyệt tiền bối, vãn bối... Sở Phi Dương, tiền bối sau này gọi ta Phi Dương là được.
Thân ảnh xanh nhạt: - ...
- Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?
- Ừm.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên, hơi chút trầm ngâm, tiếp tục thì thầm:
- Hỗn Nguyên thể chính hợp tiên thiên, vạn kiếp ngàn phiên chỉ từ nhưng. Mịt mờ vô vi đục Thái Ất, như như bất động hào sơ huyền...