Ngoài cửa sổ bóng đêm bắt đầu dần dần thối lui.
Khi trời sáng hẳn.
Tiểu Điệp lặng lẽ đem chân của mình rút ra khỏi tay công tử, nhẹ nhàng xuống giường, mặc y phục vào.
Thân là nha hoàn, nàng nhất định phải dậy sớm.
Nếu không có người tới đây tìm công tử, vậy thì phiền toái.
Mặc xong y phục, Tiểu Điệp đứng ở trước giường, si ngốc nhìn gương mặt thanh tú tuấn mỹ của công tử một hồi, lập tức nhịn không được, lặng lẽ cúi đầu xuống, vểnh miệng nhỏ lên, hôn bờ môi công tử một cái, như chuồn chuồn lướt nước, lập tức hài lòng ra ngoài, quét rác xua đuổi chim sẻ đáng ghét đi.
Ngày mới sáng không lâu.
Một thiếu nữ mặc váy áo vàng nhạt cưỡi một con bạch mã, dẫn theo mấy tên hộ vệ phủ thành chủ cùng một chiếc xe ngựa, đi tới Tần phủ, yêu cầu gặp Nhị tiểu thư Tần gia.
Chu quản gia lập tức đi vào bẩm báo.
Tần Văn Chính vội vàng đi ra, thấy là thị nữ bên cạnh Trưởng công chúa, lập tức tự mình dẫn nàng đến Mai Hương tiểu viện.
Sớm có nha hoàn chạy tới thông báo.
Châu nhi đang trong sân cắt hoa, nghe được tin tức, lập tức vào phòng, để Thu nhi đi vào gọi tiểu thư nhà mình.
Tần Vi Mặc sớm đã rời giường.
Lúc này, đang cầm bút, luyện chữ trước cửa sổ.
Đêm qua tỷ phu không đến, nàng độc thủ giường không, nửa đêm chưa ngủ, buổi sáng trời chưa sáng đã dậy, ngồi trước bàn, yên lặng nhìn thi từ tỷ phu làm mà ngẩn người.
Thu nhi gõ cửa, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, Trưởng công chúa phái người đến tìm người.
Tần Vi Mặc nghe vậy, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, ánh mắt lần nữa nhìn về nét bút của tỷ phu bên cạnh, nghĩ đến tối hôm qua tỷ phu kề tai bàn giao, trong lòng không khỏi âm thầm lẩm nhẩm: Tỷ phu thật lợi hại, thật là lợi hại...
Nguyệt Vũ đi vào Mai Hương, nhìn đình viện, mỉm cười nói:
- Phong cảnh đẹp, khó trách có thể dưỡng ra Tần nhị tiểu thư tài hoa hơn người như vậy.
Tần Vi Mặc thu thập một phen, cầm phần chuyện xưa tối hôm qua nàng sao chép kia, được Thu nhi nâng đỡ ra phòng, có chút khom người nói:
- Nguyệt Vũ cô nương.
Nguyệt Vũ nhìn mỹ nhân yếu đuối trước mắt vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng thương tiếc này, cười nói:
- Tần gia tiểu thư, quấy rầy. Trưởng công chúa tối hôm qua xem chuyện xưa ba nước của người, đêm không thể say giấc, cho nên sáng sớm sai ta đến mời Tần nhị tiểu thư đi qua. Không biết chuyện xưa kia, Tần nhị tiểu thư đã viết xong?
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Vừa viết tiếp hai hiệp, hiệp khác, còn chưa viết ra. Nếu Trưởng công chúa thích, Vi Mặc mấy ngày nay tự sẽ hết sức viết ra.
Nguyệt Vũ gật đầu nói:
- Tốt, Tần gia tiểu thư, mời đi.
Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi theo nàng ra cửa.
Ngoài phủ cửa chính, sớm đã có một cỗ xe ngựa trang trí xa hoa đang chờ.
Nguyệt Vũ nói với Tần Văn Chính:
- Tần đại nhân yên tâm, chờ Trưởng công chúa và lệnh thiên kim nói chuyện xong, Nguyệt Vũ tự sẽ đưa lệnh thiên kim bình yên vô sự trở về.
Tần Văn Chính chắp tay, nói:
- Làm phiền.
Nguyệt Vũ đi xuống bậc thang, động tác nhẹ nhàng lên tuấn mã màu trắng, dẫn theo xe ngựa chậm rãi rời khỏi.
Tần Văn Chính đứng ở tại cửa hồi lâu, thẳng đến xe ngựa biến mất ở góc rẽ, mới quay người nói với Chu Thông phía sau:
- Gọi Lạc Thanh Chu tới đây.
- Vâng, lão gia.
Chu quản gia vội vàng rời khỏi.
Lúc này.
Lạc Thanh Chu đã bị tiếng Tiểu Điệp ngoài cửa sổ xua đuổi chim sẻ nhiễu tỉnh.
Rời giường rửa mặt.
Hắn ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, cắn miệng của nàng chuẩn bị trừng phạt nàng một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Bách Linh:
- Cô gia, rời giường chưa? Lão Gia tìm người.
Thì ra Chu quản gia mỗi lần tới gặp Lạc Thanh Chu, đều sẽ phái một nha hoàn đi Linh Thiền Nguyệt cung trước một chuyến.
Hắn cũng không thuận tiện trực tiếp tới nơi này.
Ai biết trong phòng vị ở rể này, tối hôm qua ai ngủ lại đây?
Vẫn để người đại tiểu thư tới gọi tương đối tốt.
Lạc Thanh Chu ra cửa, Bách Linh đột nhiên xích lại gần hắn thấp giọng nói:
- Cô gia, Thiền Thiền sáng nay trở về, đột nhiên té xỉu…
…
Khách sảnh.
Tần Văn Chính đang ngồi trên ghế uống trà sáng.
Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, hình như tâm sự rất nặng nề.
Lúc thiếu niên mặc một bộ nho bào xuất hiện ở cửa, lông mày hắn đột nhiên giản ra, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, cúi đầu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân.
Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn đánh giá toàn thân cao thấp một phen, âm thầm gật đầu: Tiểu tử này ôn nhuận nho nhã, trầm tĩnh nội liễm, lại đầy bụng tài hoa, phong độ nhẹ nhàng. Khó trách ngay cả Vi Mặc cũng tin theo, miệng nói không rời hai chữ tỷ phu. Người làm trong phủ, càng không một người chửi bới sau lưng.
Tần Văn Chính ấm giọng mở miệng nói:
- Thanh Chu, từ chuyện hôm qua có thể thấy được, mặc dù cả ngày ngươi trong phòng đọc sách, cũng là người mưu cao chí lớn, cơ trí thông minh, không phải những thư sinh cổ hủ kia có thể so sánh.