Lạc Thanh Chu ngồi xuống, bới thêm một nửa chén cơm, đang muốn ăn, giọng nói Tần nhị tiểu thư đột nhiên từ trong nhà truyền đến:
- Mẫu thân, ta đói...
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức để sách trong tay xuống, từ trên giường đi xuống, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đói thì ăn cơm, đến đây, mẫu thân trước giúp ngươi phủ thêm quần áo, chờ một lúc bưng tới cho ngươi ăn.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Mẫu thân, ta muốn đến ngồi cùng tỷ phu ăn.
Nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt lập tức biến mất, khóe mắt kéo ra, trầm mặc một hồi, đột nhiên quay đầu nói:
- Lạc Thanh Chu, đừng làm bẩn đồ ăn, để Vi Mặc ăn trước! Còn có, không cho phép nhìn bên này.
Thật ra khi nghe được Tần nhị tiểu thư nói đói bụng, Lạc Thanh Chu đã không dám lại động đũa.
Hắn đứng người lên, đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía buồng trong, tiện tay liếc nhìn thư tịch trên giá sách bên cạnh.
Tống Như Nguyệt cảnh giác nhìn hắn một cái, vén chăn lên, đỡ lên khuê nữ của mình, bắt đầu mặc quần áo cho nàng.
Sau một lúc lâu.
Mẹ con hai người đỡ lấy nhau đi tới.
Lạc Thanh Chu lúc này mới để sách xuống, đi đến trước bàn, dời ra cái ghế.
Tống Như Nguyệt đỡ thiếu nữ chậm rãi ngồi xuống ghế, sau đó cầm chén đũa lên, gắp thức ăn cho nàng.
Tần Vi Mặc quay đầu nói:
- Tỷ phu, ngồi.
- Khụ khụ!
Tống Như Nguyệt đột nhiên tằng hắng, trừng nàng một cái nói:
- Ta cũng còn không có ngồi đây.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Mẫu thân, trời đã không còn sớm, phụ thân hẳn là cũng trở về. Ngài mau trở về đi thôi, miễn cho phụ thân cô đơn.
Tống Như Nguyệt:
- ? ? ?
- Xú nha đầu, ngươi cố ý muốn chọc mẫu thân tức chết à?
Mỹ phụ tức giận ngực dậm chân, đôi đũa trong tay đều đang run rẩy.
Tần Vi Mặc yếu ớt nói:
- Mẫu thân ở chỗ này, tỷ phu không được tự nhiên, mà mẫu thân luôn luôn muốn răn dạy tỷ phu. Mẫu thân vẫn nên trở về đi, đi bồi phụ thân...
- Ta không! Ta lại không!
Tống Như Nguyệt vô cùng tức giận:
- Ta hôm nay không đi, đêm nay ở lại đây! Nhìn các ngươi có thể như thế nào!
Tần Vi Mặc thấy nàng tức giận không nhẹ, không dám lên tiếng nữa.
Lạc Thanh Chu vội vàng thừa cơ cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta vừa hay có chút buồn ngủ, muốn sớm đi về nghỉ. Nếu không...
- Không cho phép!
- Không...
Mẹ con hai người lại trăm miệng một lời, ánh mắt cùng một chỗ nhìn về phía hắn.
Một người giận trừng, một người tội nghiệp.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ta đi!
Tống Như Nguyệt hít sâu một hơi, buông bát đũa xuống, đi thẳng tới cửa, lúc đi tới bên ngoài cửa, vành mắt lập tức đỏ lên:
- Mẫu thân chính là dư thừa, tốt, mẫu thân đi, mẫu thân cũng không tiếp tục chọc người ngại...
Nói xong, đi giày vào, thương tâm rời đi.
Trong thư phòng, an tĩnh lại.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Tần Vi Mặc có chút nhíu mày:
- Tỷ phu, Vi Mặc chưa hề nói mẫu thân dư thừa, cũng không có ghét bỏ nàng... Vi Mặc mới không phải người như vậy đâu.
Lạc Thanh Chu không có trả lời, yên lặng cầm lên bát đũa, giúp nàng kẹp chút thịt và rau xanh, đặt ở trước mặt của nàng, nói:
- Nhị tiểu thư, ăn cơm trước.
Tần Vi Mặc giơ tay lên, có chút run rẩy, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, ngươi đút ta, có được hay không?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, cầm bát đũa, gắp một miếng thịt, đưa tới trong mồm của nàng.
Đúng vào lúc này, “soạt” một tiếng, cửa sổ đang đóng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Tống Như Nguyệt trầm mặt đứng ở bên ngoài, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thân là tỷ phu, phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Bồi Vi Mặc cơm nước xong xuôi liền chủ động rời đi, đừng cho người đến thúc ngươi, đã nghe chưa?
Lạc Thanh Chu vội nói:
- Chờ một lúc Thanh Chu liền đi.
Tống Như Nguyệt “Sập” một tiếng đóng cửa sổ lại, ở bên ngoài lạnh lẽo nói:
- Canh kia chính ngươi uống, không được cho Vi Mặc ăn.
Nói xong, tiếng bước chân phía ngoài dần dần đi xa.
Sau đó, biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng, hai người giật mình, tạm thời đều không dám nói tiếp.
Lạc Thanh Chu cho Tần nhị tiểu thư ăn cơm, trong lòng nghĩ chờ một lúc mượn cớ chuồn đi.
Tần Vi Mặc cúi đầu ăn cơm, trong lòng nghĩ đợi chút nữa nên như thế nào lưu lại tỷ phu ở bên cạnh nàng.
Hai người mang tâm sự riêng, lặng im không nói gì.
Tần Vi Mặc ăn vài miếng, nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc đã no, ngươi ăn đi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới ngồi xuống ăn cơm.
Tần Vi Mặc ngồi ở chỗ đó, an tĩnh nhìn hắn, thấy hắn ăn không sai biệt lắm, đưa tay múc giúp hắn một chén canh, đặt ở trước mặt hắn, nói khẽ:
- Tỷ phu, đây là mẫu thân chuyên môn sai người nấu cho ngươi, mẫu thân đêm nay vốn muốn lưu tỷ phu ăn cơm, cho nên để Châu nhi chuyên môn đi qua chỗ của mẫu thân nơi đó, bưng tới chén canh này, hâm nóng.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, nhìn thoáng qua chén canh, sau đó bưng lên uống một ngụm, nếm nếm hương vị, giống nhau như đúc tối hôm qua Tiểu Điệp bưng từ sau bếp trở về.