Hắn giật mình, hỏi:
- Nhị tiểu thư, tối hôm qua Tiểu Điệp đi phòng bếp lấy cơm tối cũng bưng một tô như thế này trở về, hương vị giống nhau như đúc, không phải ngươi phân phó phòng bếp làm à?
Tần Vi Mặc giật mình, lập tức lắc đầu:
- Không phải Vi Mặc phân phó.
Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống.
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Mẫu thân chính là như thế, gặp mặt luôn luôn răn dạy tỷ phu, thật ra trong lòng rất lo cho tỷ phu.
- Xoạt!
Đúng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy sương lạnh đứng ở bên ngoài quát:
- Nói bậy bạ gì đó? Trong lòng mẫu thân làm sao lo lắng cho tiểu tử thúi này? Ta nhổ vào.
Lạc Thanh Chu: - …
Tần Vi Mặc: - ...
Làm sao còn chưa đi? ? ?
- Nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm, không được dính đến trên người của ta! Ở sau lưng bàn về trưởng bối, cẩn thận nát đầu lưỡi.
Tống Như Nguyệt oán hận nói xong, "Soạt" một tiếng đóng cửa sổ lại, tiếng bước chân bước nhanh đi xa.
Trong thư phòng, hai người lần nữa hai mặt nhìn nhau.
Lần này, hai người đều không dám nói nữa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, húp canh.
Tần Vi Mặc giúp hắn múc từng muỗng từng muỗng, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, uống nhiều một chút.
Một chén canh lớn rất nhanh bị Lạc Thanh Chu uống xong.
Lúc này, bên trong chén lộ ra không chỉ có xương, còn có những vật khác.
Đều là một vài vị thuốc Đông y.
Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng nhận biết, cười thì thầm:
- Cẩu kỷ tử, tiên mao, nhục thung dung, dâm dương hoắc, ba...
Đọc đến đây, ý cười trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ, trong miệng im bặt mà dừng.
Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng không đúng, kỳ quái nói:
- Nhị tiểu thư, thế nào?
Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn trong nháy mắt nhiễm lên hai quả anh đào đỏ ửng, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, thấp giọng nói:
- Không, không sao đâu, tỷ phu... Nhanh ăn đi...
Lạc Thanh Chu uống xong chút canh sau cùng bên trong chén, một giọt không dư thừa, nói:
- Ta đã ăn xong.
Gương mặt Tần Vi Mặc xinh đẹp đỏ lên nhìn hắn, nhịn không được hỏi:
- Tỷ phu, ngươi tối hôm qua uống canh này, hôm nay... Có cái gì... Phản ứng đặc biệt gì không?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Không có. Canh này thế nào? Hẳn là canh bổ thân thể?
Thiếu nữ cúi đầu, đỏ mặt mới nói:
- Ừm... Bổ thân thể...
Mẫu thân... Sao có thể nấu canh này.
Lạc Thanh Chu đứng lên, thu hồi bát đũa, nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi mệt mỏi chưa? Muốn hay không lên giường nghỉ ngơi?
- Giường... Trên giường? Nha...
Thiếu nữ nhìn có chút mất hồn mất vía, vừa đứng lên, đột nhiên thân thể mềm nhũn, muốn té lăn trên đất.
Lạc Thanh Chu tay mắt lanh lẹ, ôm lấy nàng, nói:
- Nhị tiểu thư đừng nóng vội, ta dìu ngươi đi qua.
Vốn định đỡ lấy thiếu nữ đi qua, nhưng hai chân thiếu nữ tựa hồ không có khí lực.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
- Nhị tiểu thư, nếu không, ta ôm ngươi đi qua?
Tần Vi Mặc xấu hổ e sợ, thấp giọng nói:
- Ừm.
- Đắc tội.
Lạc Thanh Chu ôm ngang nàng lên, thân thể mảnh mai không xương, cơ hồ không có trọng lượng.
Đưa nàng đến trên giường phòng trong, đang muốn hô Thu nhi đến giúp nàng cởi quần áo, thiếu nữ đột nhiên đưa tay bắt lấy tay hắn, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, chớ đi...
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đi gọi Thu nhi tới cởi quần áo cho ngươi.
Thiếu nữ vẫn như cũ nắm thật chặt tay của hắn, tựa hồ sợ hắn vừa rời đi rốt cuộc sẽ không trở về, run giọng nói:
- Tỷ phu, ngươi... Ngươi có thể giúp Vi Mặc...
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn quay đầu nhìn lại, mặt mũi thiếu nữ trên giường tràn đầy đỏ ửng, thẹn thùng động lòng người, hai con ngươi lại dũng cảm nhìn hắn.
Chẳng biết tại sao, trong bụng Lạc Thanh Chu đột nhiên hiện ra một dòng nước nóng, thẳng đến trán.
Hắn lập tức có chút đầu váng mắt hoa, nhiệt huyết sôi trào
- Tỷ phu, áo ngoài...
Lông mi thiếu nữ rung động, xấu hổ nói.
Lạc Thanh Chu lúc này mới kịp phản ứng, “A” một tiếng, giúp nàng cởi bỏ áo lông chồn thật dày bọc lấy bên ngoài, đặt ở bên trên ghế dựa mềm bên cạnh.
Thiếu nữ ngồi ở trên giường, lông mi đen nhánh lại có chút thõng xuống, giơ chân, cắn môi một cái:
- Tỷ phu, vớ chân...
Trên chân ngọc tiểu xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ bọc lấy một đôi vớ lưới tuyết trắng, thuần trắng đáng yêu, không nhuốm bụi trần.
Nhiệt ý ở phần bụng Lạc Thanh Chu càng ngày càng đậm, trong đầu cảm giác cũng có chút hỗn loạn, khí huyết toàn thân sôi trào, thân thể nóng lên, gương mặt đỏ lên.
Nhìn chân ngọc tinh xảo đáng yêu của thiếu nữ trước mắt, con ngươi rung động lòng người, cùng khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng xinh đẹp, hắn tự giác nuốt nước miếng một cái.
- Tỷ phu, cởi...
Thiếu nữ khẽ cắn môi phấn, ngượng ngùng nói.
Ánh đèn mờ nhạt.
Thiếu nữ xinh đẹp xấu hổ, hai con ngươi lưu chuyển sóng nước.
Bộ dáng khẽ cắn môi phấn, lông mi rung động thẹn thùng, cùng bàn ngón tay chống đỡ giường, chân ngọc nhẹ giơ lên, tư thái ôn nhu, rung động lòng người, chọc tiếng lòng người.