Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa ra vào, hỏi:
- Tại sao không có thấy Hạ Thiền cô nương?
Bách Linh dừng một chút, quay người nhìn hắn nói:
- Cô gia nhớ Thiền Thiền sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Bách Linh rất chân thành nhìn hắn vài lần, mới nói:
- Thiền Thiền không ở nhà, đi làm khổ lực kiếm tiền.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:
- Làm khổ lực? Kiếm tiền? Làm gì khổ lực? Đi nơi nào?
Bách Linh nhìn hắn nói:
- Trồng hoa. Trong vườn hoa phía sau, trong hậu hoa viên phu nhân, chỗ nào có thể kiếm tiền, nàng sẽ đi nơi đó.
Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:
- Nàng là một nữ hài tử, kiếm tiền làm gì? Ở chỗ này có ăn có uống. Mà các ngươi mỗi tháng không có lương sao?
Bách Linh lắc đầu:
- Ta và Thiền Thiền đều là do tiểu thư từ bên ngoài mang về, không thuộc về nô tỳ trong phủ, cho nên không có tiền lương, muốn kiếm tiền, nhất định phải tự mình kiếm. Thiền Thiền ngoại trừ giết người, bày một gương mặt lạnh ra, chỉ biết làm việc khổ cực kiếm tiền. Còn nàng kiếm tiền làm gì? Ai, có thể là nguyên lai sợ nghèo, ngay cả màn thầu cũng không có ăn, cho nên mới muốn tích lũy một chút tiền.
Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Một tiểu nha đầu lợi hại như vậy, vậy mà luân lạc tới tình trạng đi đến vường hoa, đào đất trồng hoa kiếm tiền.
Bất quá suy nghĩ một chút, cũng có thể hiểu được.
Nếu như nàng thật rất cần tiền, lấy tính cách của nàng, ngoại trừ giết người, thật là không biết nên làm sao ra ngoài kiếm tiền. Huống chi, nàng vẫn là người mù đường.
Bất quá, nàng là một tiểu nha đầu, ở chỗ này không lo ăn không lo mặc, thật không quá tất yếu đi liều mạng tích lũy tiền.
Nàng về sau lại không cần dùng tiền cưới vợ.
- Tốt thôi, ta đi đây, còn muốn đi Nhị tiểu thư nơi đó.
Lạc Thanh Chu cáo từ.
Bách Linh giật giật bờ môi, muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng vẫn không có nói, nói:
- Cô gia, nghe nói đêm mà Trưởng công chúa đến Mạc Thành, chợ đêm toàn bộ Mạc Thành đều sẽ mở đến hừng đông, khắp nơi giăng đèn kết hoa, còn có các loại biểu diễn, rất náo nhiệt. Đến ngày đó, cô gia có thể mang ta và Thiền Thiền ra ngoài đi dạo một vòng hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, gật đầu nói:
- Tốt, có thể mang thêm Tiểu Điệp không?
Ánh mắt Bách Linh giật giật, cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Lạc Thanh Chu phất phất tay, bước nhanh rời đi.
Không biết lúc này vị nhạc mẫu đại nhân tính tình không tốt kia có phải đang nổi giận hay không.
Dù sao hắn đã đi ra rất lâu.
Đêm nay...
Hắn lại đi bồi Tần nhị tiểu thư một hồi.
Khi vị nhạc mẫu đại nhân kia sắp rời đi, hắn lại rời đi, tin tưởng coi như hắn muốn ở nơi đó lâu, nhạc mẫu đại nhân của hắn cũng không có đáp ứng.
Dù sao tình ngay lý gian, tỷ phu cùng cô em vợ có khoảng cách.
Trong thư phòng.
Tống Như Nguyệt đang xụ mặt ngồi bên trên giường mỹ nhân.
Tần nhị tiểu thư đã về tới trên giường.
Trên bàn bày bữa tối phong phú, nhưng cũng không có người ăn.
Tống Như Nguyệt thuyết phục nửa ngày, Tần nhị tiểu thư một ngụm cũng ăn không, trở lại trên giường liền nhắm mắt lại, ấm ức không còn có nói chuyện.
Nàng nghĩ rằng tỷ phu đã đi, đêm nay sẽ không còn đến.
Lúc Lạc Thanh Chu xuất hiện ở trước cửa ra vào, Tống Như Nguyệt lập tức lạnh mặt khiển trách:
- Còn biết trở về? Ngươi đây là đi ra ngoài thành thuận tiện hả?
Tần nhị tiểu thư nằm ở trên giường nghe được âm thanh, lập tức mở mắt.
Lạc Thanh Chu đành phải đứng ngoài cửa ra vào cung kính giải thích:
- Bụng không thoải mái, cho nên trở về chậm một chút.
- Hừ! Tiến vào!
Tống Như Nguyệt nói xong, đột nhiên lại mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nhìn hắn chằm chằm nói:
- Rửa tay chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đã rửa, vừa rồi ở trong viện lại rửa thêm một lần.
Thu nhi cũng ở bên cạnh nói:
- Phu nhân, nô tỳ vừa mới nhìn thấy cô gia rửa ở trong viện.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không có lại nói tiếp.
Lạc Thanh Chu lúc này mới cởi giày, đi vào.
Nhưng sau khi vào phòng, lại không biết nên đi chỗ nào.
Tần nhị tiểu thư vẫn như cũ nằm ở trên giường, không nhúc nhích, vừa mới mở mắt ra, lại đóng lại.
- Ăn cơm trước.
Ngữ khí Tống Như Nguyệt chậm dần, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
Lạc Thanh Chu nói cảm ơn, đi đến trước bàn cơm, thấy đồ ăn phía trên tựa hồ một chút cũng không hề động, lại quay đầu, nhìn nàng và Tần nhị tiểu thư trên giường một chút.
- Ta không ăn, Vi Mặc cũng không đói bụng, ngươi ăn đi.
Tống Như Nguyệt cầm một quyển sách từ trên giường, một bên lạnh mặt nói, một bên xem sách.
Trong mũi Lạc Thanh Chu đột nhiên ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn.
Trong đó có một chén canh xương hầm lớn, bên trong tựa hồ thả rất nhiều dược liệu.
Chính là canh Tiểu Điệp tối hôm qua bưng trở về ở sau bếp.