Tần Vi Mặc cười cười, không nói gì thêm, cúi đầu viết chữ.
Lại qua một lát.
Lạc Thanh Chu nhịn không được buông xuống cục mực, lần nữa chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta muốn...
- Không cho phép!
Không đợi hắn nói xong, Tống Như Nguyệt đã trừng mắt bác bỏ.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Ta quá mót, muốn đi ra ngoài thuận tiện một chút.
Tần Vi Mặc che miệng cười trộm.
Khóe miệng Tống Như Nguyệt co giật một chút, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Đi!
Lạc Thanh Chu đi tới cửa, mặc giày vào, bước nhanh rời đi.
Mẫu nữ trong phòng vui vẻ hòa thuận, hắn ở bên trong thực sự xấu hổ, còn không bằng ra ngoài hít thở không khí.
Tuyết bên ngoài cũng ngừng, gió cũng dừng lại.
Lạc Thanh Chu ra cửa, đi về tiểu viện của mình.
Hắn về nhanh thăm Tiểu Điệp, sau đó lại đi xem Bách Linh cùng Tần đại tiểu thư một chút.
Thật kỳ quái, quá trình này tựa hồ đã trở thành thói quen ban đêm của hắn, không làm một chuyện nào đó, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Trở lại tiểu viện.
Tiểu Điệp đang ở trong phòng đốt ngọn đèn thêu hoa, gặp hắn trở về, kinh ngạc nói:
- Công tử, nhanh như vậy liền trở lại rồi? Thu nhi tỷ tỷ chạng vạng tối còn nói cho nô tỳ, nói công tử đêm nay có thể sẽ trở về rất khuya, để nô tỳ tự mình ngủ trước.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đi đến bên giường, cầm lên hoa sen nàng thêu nhìn thoáng qua, nói:
- Chờ một lúc còn muốn đi, về phần đêm nay lúc nào trở về, ta còn không thể xác định. Cho nên một lúc nữa ngươi tự mình ngủ, không cần chờ ta.
Tiểu Điệp ngượng ngập nói:
- Công tử, cái đó... Là cái yếm của nô tỳ.
Lạc Thanh Chu vuốt ve một chút, một mặt tự nhiên nói:
- Rất mềm, thật ra không cần thiết thêu hoa ở phía trên. Ngươi nhìn xem, có thể hoàn thành đường viền ở biên giới của y phục, còn có, có thể thêm một cái nơ con bướm ngay chỗ ngực. Thật ra bộ phận phía dưới bụng có thể cắt bỏ đi, chỉ lưu lại đủ để che đậy ngực bộ, bộ phận kết nối ở giữa thật ra cũng có thể chỉ lưu lại một sợi dây nhỏ, như thế này khi kéo một phát...
- Công tử...
Tiểu Điệp đột nhiên đỏ mặt mà ngắt lời hắn, xấu hổ nói:
- Người gần đây có phải xem thư tịch gì không lành mạnh hay không?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng mình hôm nay giống như có cái gì không đúng, sau khi để lại cái yếm trong tay, nói:
- Vậy ngươi tiếp tục thêu, ta đi đây.
- Công tử, người còn chưa có hôn người ta đây.
Tiểu nha đầu nhếch miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt chớp chớp.
Lạc Thanh Chu nghe vậy xoay người lại, bế nàng lên ở trong ngực hôn một hồi mới đặt nàng lên giường:
- Tốt, đi ngủ sớm một chút.
Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu nha đầu nằm ở trên giường, miệng nhỏ ướt át, ánh mắt mê ly, thần sắc ngơ ngác.
Sau một lúc lâu, kẹp chặt hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ kiều mị, miệng lẩm bẩm:
- Công tử... Nô tỳ... Nô tỳ yêu người...
Lạc Thanh Chu ra cửa, trực tiếp đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy Bách Linh một bộ váy phấn đứng ở nơi đó, cầm trong tay một đóa hoa, đang cúi đầu ngẩn người, một cái chân nhỏ nhắn ở dưới làn váy đá đi đá về, bộ dáng trầm tư cũng xinh xắn động lòng người.
Lạc Thanh Chu im lặng tới gần nàng, chờ lúc nàng ngẩng đầu lên, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn một cái vào miệng nhỏ thơm ngọt phấn nộn của nàng, hai tay thuận thế ôm ngang vòng eo tinh tế mềm mại.
Bách Linh lập tức mở to hai mắt nhìn, mới đầu còn vùng vẫy mấy lần, bất quá rất nhanh hai con ngươi đã mê ly, mềm cả người, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.
Lạc Thanh Chu hôn một hồi, buông lỏng miệng của nàng, bất quá hai tay vẫn như cũ nắm cả bờ eo của nàng, thấp giọng nói:
- Nhớ ta không?
Hắn cũng không biết, hôm nay tại sao lại đột nhiên tình nồng như vậy, tất cả dục vọng cất giấu trong thân thể giống như đều bị tỉnh lại.
Là bởi vì tu luyện tinh lực tràn đầy, tháng này còn không có cùng phòng?
- Làm gì có.
Gương mặt Bách Linh hồng hồng, hai con ngươi ngập nước, thấp giọng phủ nhận.
Lạc Thanh Chu ôm bờ eo của nàng, dán chặt thân thể của nàng, cúi đầu xuống, đem cái trán thân mật dán lên cái trán của nàng, nhìn chằm chằm làn mi ngượng ngùng rung động của nàng:
- Hỏi ngươi một lần nữa, nhớ ta không?
Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ, lại muốn phủ nhận, Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm ngang nàng, quay người đi về hướng tiểu viện của mình nói:
- Nếu ngươi dám nói không, đêm nay ta liền lột sạch y phục của ngươi, để ngươi thị tẩm.
Bách Linh cuống quít cầu xin tha thứ:
- Nhớ nhớ, cô gia, người ta rất nhớ... Người ta mới không muốn thị tẩm đâu, ô ô...
Lạc Thanh Chu lúc này mới buông nàng xuống, không còn dám trì hoãn thời gian, nói:
- Đại tiểu thư ở vườn hoa phía sau?
Bách Linh hừ một tiếng, quay người, tức giận nói:
- Không có, tiểu thư đang ở trong phòng, cô gia đêm nay cũng không cần đi thỉnh an.