“Nếu có người xem không hiểu, vậy hắn sẽ chỉ âm thầm hoài nghi mình tài sơ học thiển, nào dám nói ra”
- Như thế.
Lạc Thanh Chu cười cười, tiếp tục cúi đầu viết « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».
Tần Vi Mặc ngưng mắt nhìn văn tự dưới ngòi bút của hắn, nói khẽ:
- Tỷ phu, bản cố sự này, chỉ sợ so với « Thạch Đầu Ký » còn muốn đặc sắc hơn nhiều? Vi Mặc nhìn ra, cố sự này khí thế bàng bạc, nhất định làm cho người nhiệt huyết khuấy động, có thể dư vị thật lâu.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác. Bất quá có người thích, có người có khả năng nhìn không được. Nhị tiểu thư cũng không cần miễn cưỡng, thích xem chuyện xưa này, đoán chừng đại đa số đều là nam nhi. Đương nhiên, người nào yêu thích quân sự cũng khẳng định sẽ yêu thích.
Tần Vi Mặc nghiêng mặt, vểnh miệng:
- Tỷ phu xem thường người, Vi Mặc cũng rất thích đây.
Lạc Thanh Chu cười cười, không có nhiều lời, tiếp tục chăm chú viết.
Viết xong hai hiệp, trời bên ngoài đã đen.
Lúc này, Thu nhi đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, cô gia, phu nhân đã tới, đang tiến vào sân nhỏ.
Lạc Thanh Chu lập tức đứng lên, thổi thổi mực nước trên giấy, cuốn lại giấy tuyên.
Nghĩ nghĩ, hắn bước nhanh đi đến buồng trong, đặt ở trên giường Tần nhị tiểu, dùng chăn mền đè ép.
Trong phòng có hơi ấm.
Mực nước phía trên sớm đã khô, không sợ bị lem.
Lạc Thanh Chu một lần nữa đi đến trước bàn.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Tỷ phu đem thứ yêu thích đặt ở trên giường Vi Mặc, xem ra là... Đáp ứng Vi Mặc, đúng không?
Tiếng bước chân đã đến cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu không dám trả lời, vội vàng cầm lên cục mực.
- Phu nhân.
Thu nhi đứng hầu ở trước cửa, khom người chào.
Tống Như Nguyệt dừng lại ngoài cửa ra vào cởi giày, đi vào, ánh mắt nhìn về phía hai người đang ở trước bàn.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi xuống bàn nghiêm túc viết chữ.
Một thiếu niên mặc nho bào đứng bên cạnh đang khom người cúi đầu, nắm trong tay cục mực, đang vì thiếu nữ mà mài mực.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ:
- Vi Mặc, ngươi có thể rời giường? Thân thể khá hơn chút nào không?
Thiếu nữ tựa hồ đến giờ mới biết nàng tới, quay đầu nhìn nàng, ôn nhu mà nói:
- Mẫu thân, ta đỡ hơn nhiều.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui sướng, đi đến chỗ gần, nhìn thoáng qua tiểu tử đứng bên cạnh, không khỏi lườm hắn một cái, giọng lạnh lùng nói:
- Đứng gần như vậy làm cái gì? Mài cục mực mà thôi, sao không đứng xa một chút?
Nói rồi hừ lạnh một tiếng, vội vàng giúp khuê nữ nhà mình giật giật quần áo trước ngực, trong miệng lẩm bẩm:
Nha đầu ngốc, đừng để người nào đó chiếm tiện nghi.
Sau đó lại đi đến trước giường mỹ nhân, lấy tới áo lông chồn tuyết trắng, khoác ở trên người thiếu nữ.
Gương mặt Tần Vi Mặc hơi ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, nóng.
- Nóng cái gì mà nóng? Mặc dày thêm một chút, miễn cho một hồi lại ho khan. Che kín thân thể một chút cho ta, cẩn thận con mắt người nào đó không thành thật!
Tống Như Nguyệt không nói lời gì, cưỡng ép khoác ở trên người nàng, sau đó ôm bả vai nàng, cúi người, dán mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn chữ nàng viết khích lệ:
- Chữ Vi Mặc nhà ta viết ra thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như người vậy.
Sau đó lại tăng thêm một câu:
- Không hổ là ta sinh ra.
Lạc Thanh Chu thấy mẹ con hai người tình ý nồng đậm, vội vàng buông xuống cục mực, thừa cơ chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, đã ngài đã tới, vậy ta liền đi về trước.
- Không cho phép!
- Không...
Mẹ con hai người lại đồng thời xoay đầu, cùng lúc mở miệng từ chối.
Lời vừa nói ra, hai người hơi ngẩn ra, nhìn nhau.
Gương mặt Tần Vi Mặc phiếm hồng.
Tống Như Nguyệt lập tức nghiêm mặt nói:
- Trở về sớm như vậy làm cái gì? Không thấy được Vi Mặc đang viết chữ? Ngươi không ở nơi này mài mực, chẳng lẽ để cho ta tới mài?
Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng, đành phải cầm lấy cục mực, tiếp tục cọ xát.
Tần Vi Mặc thở dài một hơi, nói khẽ:
- Mẫu thân, chạng vạng tối Châu nhi đưa qua mấy bài thơ từ, mẫu thân nhìn chưa? Cảm thấy thế nào?
- Hừ, vừa ổn, qua loa.
Tống Như Nguyệt liếc mắt, nhếch miệng, một mặt chướng mắt.
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Vậy mẫu thân muốn cùng một chỗ đưa cho Trưởng công chúa hay không?
Vẻ mặt Tống Như Nguyệt không thay đổi nói:
- Đã không có đồ tốt để tặng, vậy cũng chỉ có thể cố mà đưa những thứ qua loa này. Mặc kệ Trưởng công chúa có nhìn hay không cũng liền như vậy chứ sao.
Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy mẫu thân đêm nay trở về phải phân phó hạ nhân, mấy bài thơ từ kia là tỷ phu dốc hết tâm huyết viết ra, mẫu thân cần phải cất kỹ, đừng bị người ta trộm đi.
Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng:
- Ngươi nghĩ đó là tuyệt thế bảo bối, người người đều yêu thích? Mấy bài thơ từ mà thôi, dù ta có đặt ở bên ngoài viện, cũng không có người nhìn thêm một chút.