Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2999 - Liên tiếp thăng ba cấp! Võ Vương hậu kỳ (2)




Lúc này, Từ Tinh Hà lại nhìn về phía thiếu niên trước mắt nói:

- Sở Phi Dương, ngươi cần giới thiệu lại.

Nói ra những lời này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, thậm chí đáy lòng không tự chủ được lại đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, sẽ không phải cứ mỗi trận tiếp theo, thiếu niên này còn ở trên đài, hơn nữa còn cần giới thiệu lại đấy chứ?

- Đại Viêm Sở Phi Dương, cảnh giới Võ Vương trung kỳ.

Lạc Thanh Chu mở miệng giới thiệu.

Dưới đài bỗng vang lên một trận kinh hô.

Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, trực tiếp sùng bái hô to.

Mọi người Đại Viêm, cả đám cũng đều kích động vô cùng.

- Võ Vương trung kỳ! Lại đến Võ Vương trung kỳ! Liên tục thăng hai cấp! Ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là đồ tôn Trang Chi Nghiêm của ta, ha ha ha ha...

Trang Chi Nghiêm hưng phấn quơ tay lung tung, trên mặt đắc ý tự hào, gần như muốn bay lên trên.

Nhưng rất nhanh, hắn lại ngừng cười, tức giận mắng:

- Công Dương Nham kia không biết xấu hổ, lấy già lấn nhỏ còn chưa tính, thế mà còn thừa dịp Phi Dương bị thương cùng liên tục chiến đấu ba trận sau mới đi lên, quả thực ném hết mặt mũi mười tám đời tổ tông của hắn.

Bạch Y Sơn ở một bên mở miệng nói:

- Nếu hắn không đi lên, Phiêu Miểu Tiên Tông chỉ sợ đã không còn ai dám đi lên, Phi Dương đã triệt để đánh bọn họ sợ hãi.

Lúc này, trên chiến đài, Từ Tinh Hà tuyên bố:

- Phiêu Miểu Tiên Tông đối chiến Đại Viêm, trận tỷ thí thứ tư, bắt đầu.

- Oanh.

Vừa dứt lời, Công Dương Nham đã đánh ra một quyền.

Một quyền này, gần như tích lũy tất cả lực lượng của hắn ta! Trạng thái của hắn ta, cũng ngay trong khoảnh khắc này đạt tới đỉnh phong.

Hắn ta biết, trận chiến này, sẽ liên quan đến vận mệnh của Phiêu Miểu Tiên Tông bọn họ.

Hắn ra tuyệt đối không được thất bại.

Cho nên, cái gì giang hồ đạo nghĩa, cái gì phong phạm tiên môn, cái gì trưởng giả chi đức, hắn ta hoàn toàn không để ý, chỉ cần có thể giết chết thiếu niên này, mọi thứ hắn ta đều có thể vứt bỏ.

Hắn ta bộc phát ra một quyền cường đại nhất, nhưng sợ hãi trong lòng vẫn không tự chủ được sinh ra.

Tiểu súc sinh này chính là ác mộng đối với Phiêu Miểu Tiên Tông bọn họ.

Vì vậy, hắn ta phải giết tên đó! Chắc chắn phải khiến tiểu tử này trở thành tro bụi.

Có như vậy mới có thể chấm dứt hoàn toàn cơn ác mộng này.

- Rầm.

Hai nắm đấm nặng nề va chạm với nhau.

Khi thực lực của một người đạt tới trình độ nhất định, công pháp pháp bảo gì đó cũng sẽ lãng phí thời gian, phương thức giết người trực tiếp nhất nhanh nhất, chính là nắm tay.

Hắn biết, tiểu súc sinh này đã là nỏ mạnh hết đà.

Cho nên, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Lực lượng Võ Vương hậu kỳ bộc phát, kinh thiên động địa.

Cả tòa chiến đài đều đang lắc lư.

Lạc Thanh Chu bị đánh bay ra ngoài, nhưng quang mang ngũ sắc trên người chợt lóe, lại vững vàng rơi xuống đất.

Hắn quả thực đã bị thương, cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực cùng lực lượng.

Dù là ba trận chiến đấu lúc trước không ngừng xông quan, đều sẽ ép tất cả tiềm lực cùng lực lượng trên thân thể hắn.

Mỗi lần thăng cấp, năng lượng mãnh liệt mênh mông, đều sẽ xé rách kinh mạch của hắn mới có thể chạy nước rút vượt qua.

Mà mỗi lần trùng kích, đều sẽ không ngừng rèn luyện tất cả kinh mạch huyệt đạo trong cơ thể hắn.

Tất cả những điều này đòi hỏi năng lượng chảy liên tục.

Mà trận chiến lúc trước vì xông quan, mỗi lần hắn đều dùng chiêu thức cường đại nhất, có lực bộc phát nhất nghênh chiến, năng lượng tiêu hao bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được.

Cho nên giờ phút này, hắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc nhận thua hoặc đi xuống sân.

Bởi vì hắn vẫn cần phải chiến đấu.

Quyền mang của Công Dương Nham long trời lở đất, lần nữa lấy thế như sét đánh không kịp bưng tai đánh tới.

Lạc Thanh Chu vẫn không tránh né, giơ nắm đấm lên, dùng quyền đối quyền.

Lực lượng khủng bố của Võ Vương hậu kỳ lần nữa đánh bay hắn ra ngoài.

Lúc này đây, trên người hắn không thể xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.

Bởi vì sức mạnh trong cơ thể hắn không đủ.

Hắn phải giữ lại lực lượng mạnh nhất để chạy nước rút cuối cùng.

- Phốc...

Hắn rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy.

Công Dương Nham không nói một lời, trong nháy mắt lại đến trước mặt hắn, một quyền đập vào đầu hắn.

Lạc Thanh Chu lại giơ quyền nghênh kích, thân thể chấn động, trượt về phía sau.

- Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.

Nắm đấm của Công Dương Nham, giống như cuồng phong bão táp đập về phía hắn.

Lạc Thanh Chu nâng hai quyền lên, lần nữa đánh trả.

Một lần rồi một lần rơi xuống, một lần rồi một lần đứng lên.

Trên chiến đài, vẩy đầy máu tươi của hắn.

Quần áo toàn thân hắn, nắm đấm, cổ, má vân vân, thậm chí là mắt, đều bị máu tươi nhuộm đỏ.