Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2997 - Ngươi giúp ta đột phá, ta giúp ngươi đi đoạn đường cuối cùng (3)




- Nghe nói lần trước hắn và Công Dương Nham tìm được một động phủ của đại năng thượng cổ ở Thiên Hải, chỉ sợ là đạt được đại kỳ ngộ lớn...

- Lần này thiếu niên kia có lẽ sẽ gặp nạn, không biết có thể lập tức nhận thua hay không.

Đúng lúc này, trên đài chiến, Nhạc Dương Lâu đột nhiên lại đánh ra mấy trăm đạo quyền ảnh, đồng thời, vô số kiếm ảnh bắn nhanh về phía Lạc Thanh Chu, phong bế tất cả đường lui của hắn.

Hắn không thể lui, chỉ có thể nghênh quyền mà lên.

- Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.

Một loạt các tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Sau khi những quyền ảnh cùng kiếm ảnh đáng sợ kia đều biến mất, mọi người dưới đài thấy rõ thiếu niên kia không ngờ vẫn đứng tại chỗ, lông tóc không tổn hao gì.

Đồng thời, ở trên người hắn, lại xuất hiện hào quang khôi giáp năm màu.

Vàng, xanh lá, xanh dương, đỏ, nâu.

Lúc này, có người Cửu Thiên Dao Đài thấp giọng kinh hô:

- Đây là... Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Thiên Địa Ngũ Hành chiến giáp? Thiếu niên này...

Trên chiến đài.

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Nhạc Dương Lâu đã biến mất.

Khóe mắt hắn ta nhảy lên, kiếm quang trong mắt lóe ra không ngừng, hai quyền nắm chặt lại run rẩy.

Sâu trong đồng tử hắn ta tựa hồ lộ ra một tia sợ hãi.

Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm tay, quần áo trên người vẫn dính đầy máu tươi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn ta nói:

- Ta đã để cho ngươi đánh ra ba trăm lẻ một quyền, hiện tại, đã đến lúc ta xuất quyền. Nhưng trước khi xuất quyền, ta muốn hỏi Nhạc Phong Chủ một chút, lúc trước ở Phiêu Miểu Tiên Tông các ngươi, ngoại trừ Lam Lăng cùng ngươi ra, còn có ai ép buộc uy hiếp Nguyệt Dao nữa không? Còn ai khác đã đối với nàng giậu đổ bìm leo?

Lời này vừa nói ra mọi người dưới đài đều sửng sốt.

Và bên ngoài quảng trường.

Trên sườn núi cách đó không xa, thân ảnh tuyết trắng kia vẫn im lặng đứng ở nơi đó.

Tinh quang trong mắt Nhạc Dương Lâu chợt lóe, cười lạnh nói:

- Như thế nào, ngươi muốn báo thù cho nàng? Nhưng sao lão phu nhớ, ngươi cưới Nữ đế Đại Viêm, mà không phải nàng? Chẳng lẽ, nàng lại tái giá? Hoặc là, nàng ghét bỏ nam nhân bình thường kia của nàng, hồng hạnh xuất tường, lại vụng trộm cùng ngươi rồi?

Lôi điện trong cơ thể Lạc Thanh Chu chậm rãi hội tụ thành một dòng sông lôi điện, rót tới song quyền.

Trên mặt hắn, vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:

- Nàng không có vụng trộm, là ta lén lút thích nàng, ta muốn cưới nàng. Vì vậy, ta muốn tặng cho nàng một vài món quà ngạc nhiên làm lễ hỏi. Nhạc Dương Lâu, ta cảm thấy đầu ngươi cũng không tệ, ngươi tự mình chém xuống hay là muốn ta tự đi lấy?

Nhạc Dương Lâu châm chọc cười:

- Chỉ bằng ngươi? Võ Vương sơ kỳ quả thực lợi hại, nhưng lão phu cũng là...

- Oanh.

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên trước mặt hắn.

Trên người Lạc Thanh Chu xuất hiện một cái lôi điện màu trắng, trong nháy mắt đến trước mặt hắn đánh ra một quyền phảng phất như long trời lở đất! Thần nhật biến sắc.

Nhạc Dương Lâu cuống quít đánh ra một quyền.

- Rầm.

Một cỗ lực lượng to để lớn mà khủng bố giống như thiên uy đánh úp lại.

Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh ra nắm đấm cực lớn đột nhiên xoay chuyển, mang theo lôi điện đáng sợ cùng quyền mang khủng bố, nặng nề nện vào lồng ngực hắn ta.

Chỉ một cú đấm.

Hào quang hộ thể, hộ thuẫn trước người, khải giáp mặc bên ngoài thân thể hắn ta đều vỡ vụn thành bột phấn.

- Rắc.

Nhạc Dương Lâu có được thân thể cường đại của Võ Vương, nhưng chịu moitj quyền này xương sườn lại đột nhiên bị bẻ gãy, toàn bộ lồng ngực lại đột nhiên sụp đổ.

Hắn ta trực tiếp bị một quyền này đánh bay ra ngoài.

Giờ khắc này, trong đầu hắn ta đột nhiên trống rỗng, trên mặt lộ ra vẻ mê mang, ngay cả sợ hãi cũng quên mất.

Hắn rơi xuống đất.

Khi hắn đứng dậy từ mặt đất, giọng nói đó truyền đến:

- Ai nói rằng cảnh giới của ta chỉ là Võ Vương sơ kỳ?

Thanh âm vừa bay đến trong tai hắn ta, một nắm tay mang theo lôi điện ngũ sắc, “oanh” một tiếng, lần nữa nện vào lồng ngực hắn ta.

Giờ khắc này, khí tức tử vong bao phủ hắn ta.

Hắn ta sợ.

Nỗi sợ hãi vô biên ập đến.

Hắn ta há to miệng, muốn nhận thua, nhưng mà, lại một chữ cũng nói không nên lời...

- Oanh.

Một tiếng nổ vang lên.

Theo tiếng quát giận dữ run rẩy mà sắc bén của Công Dương Nham dưới đài vang lên, đầu hắn ta đột nhiên “bùm” một tiếng, biến thành một chùm huyết vụ.

Trước mắt hắn tối sầm, câu cuối cùng nghe được là...

- Xin lỗi, ta vừa mới đột phá Võ Vương trung kỳ. Không đúng, hẳn là cảm ơn... Cảm ơn ngươi đã giúp ta đột phá...

- Ngươi giúp ta đột phá, ta giúp tiễn ngươi đi Tây Thiên... Hai chúng ta không ai thiếu nợ ai...

Dưới đài, một lần nữa yên tĩnh như chết.

Nhưng lúc này, thanh âm của thiếu niên trên đài giống như ma quỷ, lại vang lên:

- Trận kế tiếp, vẫn là ta.