Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2995 - Ngươi giúp ta đột phá, ta giúp ngươi đi đoạn đường cuối cùng (1)




Giống như âm thanh của dưa hấu vỡ.

Mặt hắn, cùng với toàn bộ đầu, đều bị đập vỡ vụn mà mở ra, trong cơn bão quyền mang chói mắt, hóa thành một màn mưa máu bay đầy trời.

Thi thể không đầu của hắn chật vật rơi xuống đất.

Máu phun ra, cơ bắp co giật.

Lôi điện mang theo phong bạo, đem huyết vụ đầy trời cắn nuốt không còn, rất nhanh đã biến mất.

Thi thể nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.

Bởi vì hắn chỉ tu thân thể, cho nên thần hồn yếu ớt đã đi theo đầu hắn hồn phi phách tán trong quyền mang cùng lôi điện.

Tại thời điểm này.

Tên Phong chủ Võ Vương Phiêu Miểu Tiên Tông mấy trăm năm trước đã danh chấn thiên hạ, thân hồn đều bị diệt, hoàn toàn mất mạng.

Chỉ có một thi thể không đầu phun máu tươi, yên lặng nằm sấp ở đó, vẫn kiêu ngạo để lộ làn da kim loại cùng cơ bắp phồng lên...

Dưới đài, hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên biển, mặt trời lên cao ngày càng đỏ rực.

Sóng biển không ngừng vỗ vào bờ biển, phát ra từng đợt sóng biển bắn tung tóe.

Những con chim biển trắng tụ tập bên vách đá, cô cô cô kêu lên không ngừng.

Mà mấy ngàn nhân loại tụ tập trên quảng trường lớn, giờ phút này, lại lặng ngắt như tờ.

Sự im lặng kỳ lạ.

Võ Vương bị giết? Bị ba quyền đánh chết?

Cửu Châu đại lục có mấy trăm triệu dân cư, cho tới nay, bên ngoài tổng cộng chỉ xuất hiện mười mấy Võ Vương.

Mỗi một Võ Vương, đều là tồn tại thanh danh hiển hách, danh chấn thiên hạ.

Họ sống ít nhất cũng mấy trăm năm.

Mỗi một người, đều là niềm kiêu ngạo và vinh quang của mỗi quốc gia.

Nhưng hiện tại, một Võ Vương trong đó lại bị đánh chết...

Hơn nữa Võ Vương này còn là người của một trong những môn phái đứng đầu Cửu Châu đại lục, phong chủ dưới một người trên vạn người của Phiêu Miểu Tiên Tông.

Mà người đánh chết hắn chỉ là một tu luyện giả của một tiểu quốc nhỏ bé vô danh.

Một màn này, làm sao có thể không làm cho người ta khiếp sợ?

Ngay cả người của Phiêu Miểu Tiên Tông, những cao tầng cùng đệ tử kia, giờ phút này toàn bộ đều cứng ngắc tại chỗ, khuôn mặt đều chỉ có vẻ ngốc trệ kinh ngạc.

Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không thể tin được.

Phong chủ cao cao tại thượng của Tiên Tông bọn họ, Võ Vương vô cùng cường đại, vậy mà cứ như vậy bị thiếu niên kia đánh chết trên chiến đài chỉ trong vòng ba quyền.

Giờ khắc này, trong đầu bọn họ ù ù, một mảnh trống rỗng.

Mà một đệ tử trẻ tuổi trốn ở phía sau, lại run rẩy lẩm bẩm nói:

- Ta nói rồi, ta nói rồi mà... Tiểu tử kia, chọc không được đâu... Dù ngươi là Võ Vương hay Dương Thần, ngàn vạn lần không nên chọc hắn... Tại sao không ai tin ta?

Ở bên cạnh hắn, Lam Lăng được hai thị nữ nâng lên, giờ phút này toàn thân run rẩy không ngừng, trước mắt lập tức tối đen.

Mà lúc này mọi người Đại Viêm cũng bị một màn làm kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

- Phi Dương... Vậy mà đánh chết một gã Võ Vương?

Trang Chi Nghiêm há miệng, kinh hãi sắp rớt cằm.

Ngay cả Ninh Viễn đại sư luôn luôn trấn định, giờ phút này cũng há mồm cứng lưỡi, không khỏi nói:

- Trâu. A Di Đà Phật...

Bạch Y Sơn ở một bên cũng tràn đầy kích động.

Hắn biết thiếu niên này lợi hại, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, hắn lại có thể trực tiếp đánh chết một Võ Vương bằng ba quyền.

Quả thực dù nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy.

- Trẫm vừa rồi đã muốn nói cho các ngươi không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ phản bại thành thắng...

Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng mở miệng.

Mặt nàng đầy hồng quang, cằm hơi nâng lên, tự hào mà đắc ý:

- Trẫm vẫn luôn tin tưởng, hắn nhất định sẽ thắng. Vừa rồi nói như vậy, chẳng qua là cố ý khiến đối phương lơ là mà thôi. Quả nhiên không ngoài dự liệu của trẫm, dưới một chiêu của ta, Võ Vương kia bị hắn đánh chết...

Mọi người Đại Viêm: - ...

- A nha...

Lúc này, bảo bảo trong ngực Nguyệt Vũ đưa tay về phía nàng kêu vài tiếng, phảng phất như đang khích lệ:

- Đúng đúng đúng, mẫu hoàng nói đúng.

Trên chiến đài.

Sau khi yên tĩnh ngắn ngủi, Từ Tinh Hà mới tỉnh lại khỏi nỗi khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mắt một cái, mới mở miệng nói:

- Phiêu Miểu Tiên Tông đối chiến Đại Viêm, trận thứ hai, Đại Viêm thắng.

Sự im lặng đã bị phá vỡ.

Dưới đài đồng loạt vang lên các tiếng thán phục, tiếng nghị luận.

- Trâu bò! Tiểu tử kia quả nhiên trâu bò! Hình như tiểu tử kia đột phá đến cảnh giới Võ Vương.

- Phải không? Cẩn thận người ta xuống dùng một quyền đánh chết ngươi! Không, người ta đánh Võ Vương cần dùng ba quyền, đánh ngươi, chỉ cần búng tay một cái là có thể nghiền chết ngươi.

- À. Lão tử cũng không phải người của Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng không phải chó của bọn họ. Thiếu niên kia xuống tay quả thật tàn nhẫn, nhưng vẫn chỉ là nhằm vào Phiêu Miểu Tiên Tông mà thôi.

- Đây ngược lại...

- Võ Vương! Lại gặp Võ Vương! Thiếu niên Võ Vương! A a a a a, bổn nữ hiệp nhất định phải gả cho hắn! Sinh cho hắn mấy trăm tiểu Võ Vương.