Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2994 - Võ Vương chi chiến! (3)




Hắn nặng nề va chạm vào màn hào quang phía sau, lại bị hào quang bắn ngược trở về, chật vật ngã xuống đất, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn lại run rẩy đứng lên.

Dưới đài, đột nhiên đều im lặng.

Đồng tử Hồng Giang co rụt lại, nắm chặt nắm đấm, lần nữa đi về phía hắn, vòng xoáy màu đen trên nắm tay xoay tròn càng nhanh hơn.

Lúc này, Nữ đế Đại Viêm dưới đài đột nhiên run rẩy hét lên:

- Đại Viêm chúng ta nhận thua.

- Bộp.

Vừa dứt lời, bóng dáng Hồng Giang đã đến gần Lạc Thanh Chu, “oanh” một quyền đập vào ngực hắn.

Từ Tinh Hà nhìn dưới đài một cái, thản nhiên nói:

- Hắn còn có thể nói chuyện, cho nên cần chính hắn mở miệng nhận thua.

Nhưng lúc này, Lạc Thanh Chu đã bị một quyền đánh bay ra ngoài.

- Rắc.

Lồng ngực của hắn lõm xuống dưới, cả người như một mảnh lá cây trong sóng to gió lớn ngập trời, bị quyền mang phong bạo bao trùm đánh về phía sau, nặng nề đụng vào phía trên.

Dưới đài, trên mặt mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông lộ ra nụ cười khoái ý.

Mà những đệ tử kia, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu tử này, rốt cục cũng bị đánh chết.

- Hồng sư bá quả nhiên lợi hại.

Chu Ngọc Phong đứng ở dưới một gốc cây đại thụ ở phía sau, nhìn một màn trên đài, vẫn không dám tới gần, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Hắn còn chưa chết đâu. Lúc này, mới là nguy hiểm nhất... Tiểu tử kia đê tiện âm hiểm, nói không chừng là giả bộ...

- Bịch.

Lạc Thanh Chu nặng nề ngã xuống đất, quần áo trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cả người nhìn như thoi thóp.

Nhưng lúc này, hắn lại giãy dụa một chút, từ trên mặt đất đứng lên.

Mọi người dưới đài, yên tĩnh không tiếng động.

Sắc mặt Hồng Giang có chút thay đổi.

Hắn ta nắm chặt nắm đấm, vòng xoáy màu đen trên nắm tay đột nhiên bắt đầu lớn lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói:

- Được! Lão phu lại cho ngươi một quyền cuối cùng.

Khí tức thiên địa bốn phía lần nữa nhanh chóng ùa về phía nắm tay hắn ta.

Dưới đài đột nhiên vang lên thanh âm của Bạch Y Sơn:

- Phi Dương.

Trang Chi Nghiêm cũng đang gấp gáp gọi:

- Phi Dương, mau nhận thua! Tương lai vẫn còn cơ hội.

Mà trên đài chiến, Từ Tinh Hà nhìn thiếu niên cả người đẫm máu trước mắt, cũng nhịn không được mở miệng nói:

- Ngươi còn có thể nói chuyện không?

Xung quanh, đột nhiên im lặng.

Trên sườn đồi bên ngoài quảng trường.

Một thân ảnh tuyết trắng đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn một màn này, trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước.

Lạc Thanh Chu giơ tay lên, chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng một chút, mở miệng nói:

- Ta đang chờ hắn nhận thua.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Hồng Giang lập tức nhe răng cười một tiếng, lực lượng tích đầy trong nắm đấm, đột nhiên đập ra, mang theo tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc cùng khí thế khủng bố tựa như nước lũ.

- Bộp.

Nắm đấm của hai người nặng nề va chạm vào nhau.

Nhưng làm cho tất cả mọi người khó có thể tin được chính là, nhìn thiếu niên đã lung lay sắp đổ, lúc này đây, không chỉ không bị một quyền đánh bay, còn vững vàng đứng ở nơi đó.

Sóng khí nổ tung, lực lượng khủng bố, phảng phất chỉ là một trận gió nhẹ thổi quần áo và tóc dài của hắn.

Hắn duỗi nắm tay, tựa như tảng đá đứng ở trong gió lốc, không chút nhúc nhích.

Mà Hồng Giang đối diện, cũng duỗi nắm đấm, dừng lại ở đó, đồng tử trong mắt bắt đầu co rút lại.

- Oanh.

Trong cơ thể Lạc Thanh Chu đột nhiên vang lên một tiếng nổ.

Giống như dòng nước lũ vỡ đê, lao về phía trước.

Lực lượng mãnh liệt không ngừng xông tới cánh tay hắn, lại tràn vào nắm đấm của hắn.

Giờ khắc này, khí tức toàn thân hắn chợt biến đổi.

Đồng thời, ngực hắn lõm xuống, không ngờ lại xuất hiện kì tích đang khép lại.

- Oanh.

Quyền mang nổ bắn ra.

Thân thể Hồng Giang bất ngờ chấn động, bay ngược ra ngoài.

Lạc Thanh Chu vừa mới rơi trên mặt đất, một nắm tay màu vàng mang theo lôi điện ngũ sắc, đột nhiên lại đập về phía mặt hắn ta.

Đồng thời, một cỗ khí tức làm Hồng Giang sợ hãi đập vào mặt.

Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, vung nắm đấm, nghênh đón, nguyên lực trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra.

- A.

Hai nắm đấm lại nặng nề va chạm vào nhau.

Lúc này đây, nắm đấm của hắn ta đột nhiên nứt ra, cánh tay bởi vì không chịu nổi lực lượng khổng lồ mà cong về phía sau, tiếp theo, nắm đấm màu vàng kia mang theo nắm đấm của hắn ta, nặng nề nện lên mặt hắn ta.

Hắn ta bị văng ra ngoài.

Đồng thời, xương mặt hắn ta thế “rắc rắc” một tiếng, bị đập nát.

Một nửa khuôn mặt của hắn ta bị lõm xuống.

Nhưng không đợi hắn ta rơi xuống đất, lại một nắm tay lóe ra lôi điện ngũ sắc, mang theo vòng xoáy hỗn độn, “oanh” một tiếng, nện lên mặt hắn ta.

- Bành.

Một tiếng nổ vang lên.