Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2993 - Võ Vương chi chiến! (2)




Lạc Thanh Chu đột nhiên lấy ra cây gậy gỗ đen kịt kia, nói:

- Vậy ta có thể dùng gậy không?

Hồng Giang nhìn cây gậy trong tay hắn, đồng tử đột nhiên rụt lại một chút, cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu ngươi không muốn, lão phu sẽ không nói nhảm với ngươi! Giết người của Phiêu Miểu Tiên Tông, ngươi nên biết hậu quả.

Dứt lời, hắn “oanh” đánh ra một quyền.

Một cỗ khí tức khủng bố mang theo quyền mang tựa như sấm chớp bắn về phía Lạc Thanh Chu.

Nơi quyền mang đi qua, không khí đột nhiên vặn vẹo thiêu đốt, biến thành màu đỏ.

Năng lượng trong cơ thể Lạc Thanh Chu đã sớm chuẩn bị, lập tức bắt đầu tụ tập về phía quan ải kia.

Hắn không tránh không né, trực tiếp vung nắm đấm nghênh đón.

- Bành.

Một tiếng nổ vang lên.

Cả người hắn đột nhiên chấn động, toàn bộ thân thể bị một cỗ lực lượng thật lớn đánh bay ngược ra, nặng nề nện vào trên màn hào quang phía sau.

Nếu không phải do màn quang mang kia, hắn đã bay ra khỏi đài chiến.

Một quyền của Võ Vương lại khủng bố như thế.

Lạc Thanh Chu không kinh ngạc mà mừng rỡ, lập tức ổn định khí huyết và năng lượng kích động trong cơ thể, thân ảnh chợt lóe, nắm chặt nắm tay, chủ động xông lên.

Trong mắt Hồng Giang lộ ra vẻ kinh dị.

Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, thực lực có thể nói là khác nhau một trời một vực, nhưng đối phương sau khi cứng rắn đỡ một quyền của hắn, không ngờ lại bình yên vô sự.

Lực phòng ngự của thân thể bậc này không thể coi thường.

- Lại tiếp một quyền của lão phu.

Tia sắc lạnh trong mắt hắn chợt loé, vung một quyền ra, toàn bộ không khí trên đài chiến đột nhiên chậm lại, quyền mang giống như thiên thạch rơi xuống, gào thét mà đi.

- Bộp.

Lạc Thanh Chu lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Sát khí trong mắt Hồng Giang bắn ra, thân ảnh chợt lóe, lướt tới, lại đột nhiên dùng mấy quyền đập tới phía đầu hắn.

- Roẹt…

Trên người Lạc Thanh Chu đột nhiên xuất hiện một cái lôi điện màu trắng.

Lập tức hắn biến mất ngay tại chỗ.

Nắm đấm tích lũy lực lượng của Hồng Giang gần như không có bất kỳ chần chờ nào, lại đột nhiên đập về phía sau mình.

Lúc này, Lạc Thanh Chu không tránh không né, lập tức vung quyền nghênh đón.

Giống như người đói khát trong một thời gian dài nhìn thấy nước suối ngọt ngào.

- Rầm.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, một cỗ lực lượng khủng bố ập tới.

Một lần nữa hắn bị đánh bay ra ngoài.

- Oa ——

Lúc này đây, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, cỗ năng lượng trong cơ thể, lần nữa mượn lực lượng này, “oanh” một tiếng, xông về phía quan ải kia.

Quang ải đầu xuất hiện vết nứt.

Lạc Thanh Chu rơi trên mặt đất, không kịp lau máu tươi trên khóe miệng, nắm đấm đáng sợ của đối phương lần nữa đập về phía mặt hắn.

- Tới đi.

Hắn đột nhiên đánh tới một quyền, đồng thời, năng lượng trong cơ thể lại một lần nữa xông về phía quan ải kia.

- A.

Hắn lại bị đánh bay ra ngoài.

Trong cơ thể, trên quan ải kia xuất hiện càng nhiều vết nứt.

Hắn nặng nề ngã xuống đất, lại lập tức đứng lên khỏi mặt đất, trong miệng “phụt” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này đây, đầu hắn có chút choáng váng, khí huyết trong cơ thể dao động không ngừng.

Thực lực của đối phương quả thực vô cùng cường đại.

Đây chính là thực lực của Võ Vương sao?

Giờ khắc này, trong lòng hắn phấn khởi, càng thêm chờ mong.

Chịu đựng.

Chỉ một lát thôi, hắn cũng có thể có được nó.

- Thân thể ngươi cường hãn, quả thật nằm ngoài dự đoán của lão phu. Xem ra, lão phu không thể không vận dụng toàn lực.

Ánh mắt Hồng Giang lạnh nhạt nhìn hắn, trên hai nắm đấm đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen.

Khí tức thiên địa bốn phía rất nhanh đã vọt về phía hai nắm tay của hắn.

Lạc Thanh Chu thấy vậy, hào quang trên người chợt lóe, ngưng hiện ra long lân khải giáp.

Hắn tạm thời không thể sử dụng lôi điện nữa, bởi vì lôi điện sẽ hao phí lượng lớn năng lượng, mà giờ phút này, thân thể của hắn chính là lúc cần năng lượng.

Nhanh lên.

Sắp đột phá rồi.

Miễn là hắn có thể kiên trì thêm hai lần nữa.

- Oanh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Hai nắm đấm cực lớn đột nhiên nện về phía hắn, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa.

Lạc Thanh Chu vẫn không né tránh, cắn chặt răng, lần nữa vung nắm đấm nghênh đón, hai tròng mắt kiên nghị dưới ánh sáng của quyền mang, sáng như sao trời.

Bốn phía dưới đài, mọi người kinh hô.

- Thiếu niên này… lại còn dám cứng đầu chống lại.

- Hắn muốn bị đánh nát thân thể hả.

Mà mọi người Đại Viêm, thân thể cùng tinh thần đều vô cùng khẩn trương căng thẳng.

Ngay cả bảo bảo trong lòng Nguyệt Vũ cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

- Oanh.

Một tiếng nổ vang lên.

Lạc Thanh Chu bị đánh bay ra ngoài, khi bay giữa không trung, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, hào quang hộ thể trên người, thậm chí là long lân hộ giáp đều vỡ vụn.