Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2991 - Hỗn Độn đối hỗn độn, Lạc cặn bã đối Thánh Tử (2)




- Oanh.

Nắm đấm của hai người lần nữa trùng trùng điệp điệp va chạm vào nhau, tựa như hai thiết chùy cực lớn không gì sánh được, lúc va chạm phát ra tiếng vang thật lớn.

Quyền mang nổ tung, sóng gió mãnh liệt.

Vòng sáng bốn phía đài đấu đều bị trùng kích khuếch tán ra ngoài, lóe lên không ngừng.

Lâm Phong lui về phía sau hơn mười bước, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, lập tức lần nữa nắm chặt nắm tay, xông lên.

- Ầm! Ầm! Ầm.

Nắm đấm của hai người lại một lần nữa bắt đầu va chạm mãnh liệt mà nhanh chóng.

Mọi người dưới đài nhìn hoa mắt mê man.

Cả đài đấu đều bị quyền ảnh cùng quyền mang bao phủ, đã nhìn không rõ thân ảnh hai người.

Lại nửa canh giờ trôi qua.

Hai người cuối cùng cũng tách ra trong vụ nổ lớn.

Lúc này, trên trán hai người đều lấm tấm mồ hôi, trong miệng thở hổn hển nặng nề.

Loại đối chiến cường độ cao kịch liệt liên tục không ngừng này, cực kỳ tiêu hao thể lực cùng năng lượng trong cơ thể.

Lâm Phong đột nhiên thu hồi nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối diện nói:

- Ngươi quả nhiên rất mạnh, khó trách, có thể đánh bại sư đệ sư muội của ta.

Lạc Thanh Chu nắm chặt tay nói:

- Đáng tiếc, ngươi vẫn hơi yếu, còn có thể dùng sức một chút không?

Hắn cảm thấy cần phải nhanh hơn.

Nhưng mà, còn thiếu một chút như vậy, chỉ thiếu một chút mà thôi.

Lâm Phong lạnh nhạt nói:

- Chúng ta đều biết rõ, chúng ta vừa rồi đều chỉ dùng thực lực tu vi thân thể. Ngươi đã cảm thấy chưa đủ, tiếp theo, chúng ta hãy sử dụng toàn bộ lực lượng. Kết thúc sớm, cũng có thể dành thời gian cho người khác sớm hơn, ngươi nghĩ sao?

Lạc Thanh Chu nhìn hắn:

- Ngươi chắc muốn ta dùng toàn lực?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quanh thân đột nhiên xuất hiện bảy đạo kiếm ảnh, đồng thời, trong tay xuất hiện một cái tiểu đỉnh màu đỏ thẫm, nói:

- Ngươi thật sự cho rằng mình đánh bại bọn họ, là có thể thiên hạ vô địch? Nói cho ngươi, trước mặt Phiêu Miểu Tiên Tông ta, Đại Viêm ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một tiểu quốc không đáng kể. Hôm nay, Lâm Phong ta, sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính cường đại của Phiêu Miểu Tiên Tông ta.

Dứt lời, bảy đạo kiếm ảnh quanh thân đột nhiên ong vang một tiếng, bắt đầu xoay tròn rất nhanh.

Đồng thời, hắn giơ lên tiểu đỉnh màu đỏ thẫm trong tay, trong miệng lẩm bẩm, tiểu đỉnh kia “ầm ầm” bắn ra một cột sáng màu đỏ, bao phủ Lạc Thanh Chu ở bên trong.

Lúc này, mái tóc dài của hắn phiêu phiêu, hiên ngang đứng, trong miệng bắt đầu niệm kiếm quyết:

- Ý động sơn hà, quang diệu Cửu Châu, mang theo uy lực của trời, trảm... A...

Ai ngờ không đợi hắn đọc xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên biến mất trong cột sáng màu đỏ kia, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, trên nắm tay đột nhiên nở rộ ra lôi điện ngũ sắc, roẹt roẹt rung động, “ầm ầm” một tiếng, nặng nề nện vào ngực hắn.

Kiếm ảnh trước ngực hắn cùng hộ thể hào quang, cùng với pháp bảo hộ thuẫn, trong nháy mắt đã bị phá vỡ chẳng khác gì tờ giấy.

Đồng thời, hỗn độn chiến giáp ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn cũng “rắc” một tiếng, lõm xuống.

Hắn bị đấm bay ra ngoài.

Không đợi hắn rơi xuống đất, hai nắm tay lóe ra lôi điện ngũ sắc, lại ầm ầm nện vào ngực hắn.

- Bịch.

Hắn rơi xuống đất.

Lúc này, Công Dương Nham dưới đài cuống quít quát:

- Dừng tay! Trận đầu tiên chúng ta chấp nhận thua.

Lạc Thanh Chu dừng tại chỗ, không tiếp tục xuất quyền nữa.

Nhưng không khí quanh thân hắn, phảng phất đột nhiên vặn vẹo, không ngừng lắc lư.

Đồng thời, trên người hắn, trên nắm tay của hắn, xuất hiện một tia lực lượng cổ xưa đáng sợ.

Lâm Phong trúng ba quyền, vừa mới ngã xuống đất đã lập tức nhảy lên khỏi mặt đất.

Hắn đứng tại chỗ, ngực lõm xuống, môi run rẩy, đồng tử dần dần phóng đại, răng trong miệng bắt đầu run rẩy.

Trên mặt đất chỗ ngực hắn lõm xuống, lại đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, đang nhanh chóng xoay tròn cắn nuốt lồng ngực cùng huyết nhục trong cơ thể hắn.

Sau đó, toàn bộ cơ thể của hắn bắt đầu phồng lên nhanh chóng.

- Lâm Phong.

Công Dương Nham thấy một màn này, sắc mặt đại biến, cuống quít nhảy lên đài chiến muốn cứu viện, nhưng lại bị màn hào quang bên ngoài đài chiến ngăn lại.

- Bùm.

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên.

Toàn bộ thân thể Lâm Phong, thậm chí bao gồm cả thần hồn của hắn lại đột nhiên nổ tung hóa thành huyết vụ đầy trời.

Đồng thời, ba đạo quyền mang hóa thành vòng xoáy, bại lộ trong huyết vụ, rất nhanh đã biến mất.

Lúc này, không khí vặn vẹo trên đài chiến mới dần dần khôi phục bình thường.

Mấy ngàn người vây xem dưới đài đều bị một màn vừa rồi làm kinh hãi lặng ngắt như tờ.

Công Dương Nham đứng bên ngoài màn hào quang, môi run rẩy, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.

- Đây là... Thượng Cổ Thần Quyền, Hỗn Độn Khai Thiên Quyền.

- Làm sao có thể?

- Bộ quyền pháp này, không phải mấy vạn năm trước đã theo Thất Tinh chân nhân vẫn lạc rồi thất truyền sao?