Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2990 - Hỗn Độn đối hỗn độn, Lạc cặn bã đối Thánh Tử (1)




- Cho dù thắng, cũng không vãn hồi được bất kỳ thể diện nào, ngược lại sẽ bị người vĩnh viễn ở sau lưng cười nhạo.

- Vậy trước tiên để một đệ tử đi lên đi.

- Nhưng đối phương...

Nhạc Dương Lâu đột nhiên lấy ra một cái tiểu đỉnh màu đỏ thẫm, nói:

- Không cần lo lắng, trận đầu tiên, trực tiếp để Thánh tử đi lên là được. Thánh tử cũng là thể hồn song tu, thân thể Đại Tông Sư đỉnh phong, thần hồn Quy Nhất trung kỳ, so với tu vi của hắn cao hơn một cảnh giới. Đồng thời, trên người còn có Hỗn Độn chiến giáp, hơn nữa thiên phú thần thông cùng linh bảo trên người của hắn, cùng với bảo đỉnh của lão phu này, mặc dù giết không chết đối phương, cũng tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Những người khác vừa nghe, đều gật đầu nói:

- Nếu Thánh tử đi lên, quả thực không sợ tiểu tử kia.

Công Dương Nham trầm ngâm một chút, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía sau.

Lúc này, một đệ tử trẻ tuổi đứng ở phía sau, đột nhiên “ầm” một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng khóc nói:

- Đại trưởng lão, không thể... Đừng nhìn đệ tử, đệ tử không được, thật sự không được... Đệ tử muốn kéo...

Công Dương Nham:

- ...

- Chết tiệt! Tên chết nhát nhà ngươi, mắt nào của ngươi nhìn thấy trưởng lão đang nhìn ngươi! Lão tử đánh chết ngươi.

Lúc này, một trung niên nam tử xông lên, vừa tức giận mắng, vừa đấm đá.

Những người khác nhắm mắt làm ngơ không quan tâm.

Lúc này, một thanh niên cao gầy mặc lam bào, từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt Công Dương Nham, chắp tay nói:

- Sư bá, đệ tử nguyện ý đi lên, vì Phiêu Miểu Tiên Tông ta đánh một trận rửa sạch sỉ nhục lúc trước.

Công Dương Nham vui mừng nhìn hắn nói:

- Lâm Phong, toàn bộ từ trên xuống dưới Phiêu Miểu Tiên Tông ta đều ôm kỳ vọng cực cao đối với ngươi, lão tổ cũng từng nhiều lần tự mình xuất quan chỉ điểm ngươi. Lão phu biết, ngươi sẽ không làm chúng ta thất vọng.

Lúc này, Nhạc Dương Lâu đưa tiểu đỉnh trong tay qua, lại đưa cho hắn mấy tấm bùa chú, dặn dò:

- Không cần chú ý phong phạm hay đạo nghĩa đại tông gì, tiểu tử kia đê tiện âm hiểm, đánh lén ám hại nhiều đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta. Chỉ có thắng, mới có thể diện.

Lâm Phong tiếp nhận Tiểu Đỉnh cùng bùa chú, cung kính nói:

- Đa tạ Nhạc sư thúc, đệ tử hiểu rõ.

Nói xong, hắn ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trên đài một cái.

Ánh mặt trời màu vàng rơi trên người và mặt thiếu niên kia.

Ánh mắt của đối phương, cũng đang nhìn hắn.

Ánh mắt Lâm Phong trầm xuống đi về phía sàn đấu.

Công Dương Nham tựa hồ còn có chút lo lắng, đột nhiên lại nói:

- Lâm sư điệt, ngươi là Thánh tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta, tuyệt đối không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Nếu có nguy hiểm, lập tức đi xuống, tông môn ta còn có nhiều người như vậy, không sợ bắt không được hắn.

Lâm Phong chắp tay nói:

- Đệ tử lĩnh mệnh.

Dứt lời, hắn sải bước đi lên sân đấu.

- Tại hạ đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, Lâm Phong, tu vi Quy Nhất trung kỳ.

- Tại hạ Đại Viêm Sở Phi Dương, tu vi Quy Nhất sơ kỳ.

Hai người tự giới thiệu, đều rất ngắn gọn, đều chỉ nói tu vi thần hồn.

Từ Tinh Hà lui vào một góc, tuyên bố:

- Đại Viêm đối chiến Phiêu Miểu Tiên Tông, trận tỷ thí đầu tiên, bắt đầu.

Lâm Phong không thèm nhường nhịn, lập tức biến mất tại chỗ.

Không khí trước người Lạc Thanh Chu đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, nhiệt độ đột nhiên tăng lên, đồng thời, một đạo quyền mang cực lớn đột nhiên sáng lên.

- Oanh.

Hai người cứng đối cứng đánh một quyền.

Thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, lui về phía sau, không đợi hắn đứng vững, quyền thứ hai, quyền thứ ba của Lâm Phong, đều đã đến trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu không thi triển lôi điện, cũng không thi triển bất kỳ công pháp nào, chỉ giơ nắm đấm lên, cường ngạnh đối chiến với thân thể đối phương.

Mà lúc này.

Trong cơ thể hắn, từng cỗ năng lượng mênh mông, khi nắm tay hai người va chạm trùng trùng điệp điệp, nhân cơ hội xông về phía quan ải kia.

- Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.

Nắm đấm của hai người dưới quyền mang chói mắt, không ngừng va chạm.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, lực lượng càng lúc càng lớn.

Mà thân ảnh hai người, cũng ở trong sóng khí lóe lên không ngừng, lúc đông lúc tây, lúc lên lúc xuống, rất nhanh đã nhìn không rõ ràng.

Lại đánh ra mấy trăm quyền.

Hai người trong làn sóng khí nổ vang, bay về phía sau, rơi xuống đất.

Nắm đấm của Lâm Phong đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, không khí bốn phía đột nhiên như thuỷ triều tụ tập về phía quyền mang của hắn.

- Oanh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Quyền mang cực lớn mang theo hỏa diễm phong bạo thật lớn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, rít gào về phía Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu không tránh không né, nắm tay cũng đột nhiên lớn lên, không khí bốn phía đột nhiên vặn vẹo biến hình, năng lượng trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra.

- Hỗn Độn Khai Thiên đệ nhất thức...