Nhưng lúc này hắn mới phát hiện, Thiền Thiền đã biến mất.
- Thiền Thiền đâu?
Hắn nhìn về phía Nữ đế bệ hạ bên cạnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn trái phải nhìn thoáng qua, cũng có chút nghi hoặc, hừ lạnh nói:
- Trẫm làm sao biết được? Nàng là nương tử nhà ngươi, cũng không phải nương tử của trẫm.
Lạc Thanh Chu tìm kiếm chung quanh một phen, đành phải tự mình rời đi.
Bạch Y Sơn đi lên đài chiến, trong ánh mắt hâm mộ cùng tiếng nghị luận thấp giọng của mọi người, lấy đi văn thư đại biểu cho tòa linh quáng kia.
Văn thư là do tông chủ tam đại tiên tông cùng nhau ký kết.
Cầm phần văn thư này, chờ Cửu Châu đại hội kết thúc, có thể đi tòa hoang đảo kia lấy linh quáng chi tâm nơi đó.
Mọi người Đại Viêm kích động hoan hô.
Mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông thì nắm tay, sắc mặt âm trầm, không chút che dấu vẻ cừu hận trong mắt.
Bởi vì tỷ thí hôm nay nhanh ngoài dự liệu, cho nên thời gian hiện tại cũng chỉ mới là buổi trưa.
Từ Tinh Hà tuyên bố tỷ thí tiếp theo bắt đầu.
Ván tiếp theo, là tranh đoạt một tòa linh quáng khác.
Tòa linh quáng này lớn hơn gấp ba lần so với tiểu linh quáng Đại Viêm vừa mới thắng được.
Cho nên, tam đại tiên tông tựa hồ đều có hứng thú.
Từ Tinh Hà ở trên đài chiến cẩn thận giảng giải vị trí và lai lịch của tòa linh quáng này.
Lạc Thanh Chu ở trong lều trại biến thân xong, từ phía sau chui ra ngoài.
Hắn cũng không lập tức đi tới quảng trường, mà cẩn thận xem xét tìm kiếm ở rừng cây xung quanh.
Trong rừng cây, trên sườn núi, đều có lều trại hoặc phi thuyền.
Một số người khác đang canh gác.
Hắn làm bộ đi ngang qua, đi khắp nơi một lần, cũng không tìm được Thiền Thiền, cũng không có nhìn thấy người khả nghi.
Trong khi đó.
Ở trên sườn núi cách đó không xa, mọi người của Tuyết Thần Cung lên một phi thuyền, chuẩn bị rời đi.
Một bóng người đứng dưới một gốc cây lớn trước phi thuyền, phất phất tay với người trên thuyền, nói:
- Linh quáng đến tay, cảm ơn, bảo trọng.
Tuyết Vô đứng ở mũi thuyền, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nói:
- Ngươi thật sự không trở về?
Thân ảnh kia lắc đầu, nói:
- Ta ở chỗ này rất tốt, ta thích nơi này, hơn nữa ta đã nói, ta muốn dùng cả đời báo ân.
Tuyết Vô lại nhìn thoáng qua bóng dáng trong rừng cây cách đó không xa, nói:
- Thật sự là bởi vì nàng? Hay vì hắn ta?
Thân ảnh kia thản nhiên cười, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, giòn tan nói:
- Ngươi cũng thấy được, tên xấu xa kia háo sắc như vậy, ngay cả ngươi cũng dám trêu chọc, còn đặc biệt nhắm vào thỏ thỏ ngươi để đánh, ngươi cảm thấy ta sẽ bởi vì hắn sao?
Tuyết Vô trầm mặc một chút, nói:
- Trên người hắn có mùi hoa của ngươi.
- A, ta đã nói rồi, tên xấu kia rất háo sắc mà, hắn luôn trộm vớ và yếm của ta, trên người có hương hoa của ta không phải rất hợp lý sao?
Tuyết Vô Không không nói nữa, phi thuyền dưới chân chậm rãi dâng lên.
Lúc này, nàng lại đột nhiên nhìn phía dưới nói:
- Qua một thời gian, ta đi Đại Viêm tìm ngươi. Thuận tiện lấy lại tấm mạng che của ta, lại thuận tiện xem, hắn có phải thật sự rất háo sắc hay không.
.....
Phi thuyền nhanh chóng bay lên.
Lúc này, bóng dáng trong rừng cây đột nhiên lướt tới.
Khi Lạc Thanh Chu đi tới sườn núi, phi thuyền Tuyết Thần Cung đã bay lên trời, biến mất không thấy.
Mà bốn phía, không có một người.
Hắn đứng tại chỗ trong một thời gian rồi đi xuống sườn đồi trở về phía quảng trường.
Trên quảng trường, tỷ thí trận tiếp theo, đã bắt đầu báo danh.
Tiểu linh quáng đã đến tay, nhưng hắn cũng không định dừng tay.
Người Phiêu Miểu Tiên Tông chết còn chưa đủ.
Nếu như không thừa dịp này giết nhiều một chút, như vậy chờ Cửu Châu đại hội chấm dứt, đối phương nhất định sẽ đi Đại Viêm trả thù.
Hơn nữa, hắn còn cần phải dựa vào bọn họ xông quan.
Khi hắn đi tới trước đài chiến, mọi người Đại Viêm đang nhìn người của tam đại tiên tông trên đài thấp giọng nghị luận, cũng không có người chuẩn bị lên đài báo danh.
Cuộc chiến tranh đoạt hai tòa đại linh quáng cuối cùng này, hiển nhiên là sân khấu của tam đại tiên tông.
Cho nên các tông môn và quốc gia khác, cũng không dám lên đài báo danh, chỉ chuẩn bị ở dưới đài xem náo nhiệt.
Đại Viêm cũng vậy.
Bọn họ đã chiếm được một tòa tiểu linh quáng, không cần phải đi lên mạo hiểm nữa.
Sau khi tam đại tiên tông báo danh xong, Từ Tinh Hà lại đợi một lát, mới nhìn xuống đài nói:
- Còn có môn phái và quốc gia muốn báo danh không? Nếu như không có...
Hắn còn chưa dứt lời, Lạc Thanh Chu đã đi lên đài chiến, đi qua ký tên Đại Viêm, cùng với sinh tử khế ước.
Các thế lực tu luyện thấy vậy, thần sắc khác nhau.
Vẻ mặt của mọi người Đại Viêm cũng đều ngạc nhiên.
Mà Phiêu Miểu Tiên Tông bên kia, vẻ mặt âm lệ.
Lạc Thanh Chu ký tên xong liền rời khỏi đài chiến.
Trang Chi Nghiêm vội vàng nói:
- Phi Dương, sao ngươi lại đi lên ký tên? Đại Viêm chúng ta đã may mắn đạt được một tòa tiểu linh quáng, không thể mạo hiểm nữa.”