Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2973 - Tín vật đính ước (4)




Lúc này, Từ Tinh Hà nhìn hai người một cái, tuyên bố:

- Tuyết Thần Cung đối chiến Đại Viêm, trận tỷ thí đầu tiên, bắt đầu.

Lạc Thanh Chu chắp tay thi lễ với đối diện:

- Tuyết Vô cô nương, tiểu sinh xin lỗi vì lần mạo phạm vừa rồi….

Tuyết Vô lạnh lùng nhìn hắn, vẫn chưa nói gì.

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện nữa, đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái, ngã xuống đất.

Mọi người dưới đài nhìn thấy một màn này, đều kinh hô ra tiếng.

- Lại tới rồi.

- Lại trúng độc.

- Xong rồi, lại sắp cắt đầu! Thật đáng tiếc thiếu niên lang.

- Thật đáng sợ! Độc của Tuyết Thần Cung thật sự là thần quỷ khó lường, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Tất cả mọi người Đại Viêm đều hoảng sợ.

Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt run lên, đang muốn liều lĩnh xông lên, bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay nhỏ bé, kéo nàng lại.

- Giả, giả.

Thiếu nữ bên cạnh thấp giọng nói.

Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt.

Lúc này, Tuyết Vô trên đài cũng không giống như lúc trước lập tức đi tới lấy ra vũ khí cắt đầu, nàng vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng nhìn người nào đó trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu nằm trên mặt đất vài giây, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi... Ngươi lại hạ độc...

Tuyết Vô đột nhiên nâng bước chân lên, đi về phía hắn.

Dưới đài, mọi người Đại Viêm tim đập thình thịch, chuẩn bị xông lên.

Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.

- Oanh.

Ai ngờ, Tuyết Vô vừa đi tới gần, Lạc Thanh Chu đột nhiên dùng một quyền nện vào lồng ngực nàng, trực tiếp ném nàng ra ngoài.

Lập tức, nhảy lên khỏi mặt đất.

Mọi người dưới đài đều mở to hai mắt.

- Giả... Không ngờ là giả...

- Tiểu tử này, thật hèn hạ.

Tuyết Vô ngã xuống đất, sau đó đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, mở miệng nói:

- Ta chỉ là muốn... Nâng ngươi dậy.

Lạc Thanh Chu nắm chặt tay, nghe vậy sửng sốt, vẫn cảnh giác nhìn nàng như trước.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, yên tĩnh hồi lâu.

Tuyết Vô lạnh như băng nói:

- Tuyết Thần Cung chúng ta có một quy định, chỉ giết người trúng hoa độc của chúng ta. Ngươi không bị trúng độc, vì vậy ta không thể giết ngươi. Ngoài ra, ngươi tháo mạng che mặt của ta và nhìn vào khuôn mặt của ta, đã là người của ta. Cho nên...

- Cho nên ván này, ta nhận thua, Tuyết Thần Cung chúng ta cũng nhận thua.

- Linh quáng, là của các ngươi.

Nói xong, nàng rời khỏi đài chiến.

Những người khác của Tuyết Thần Cung đều vây quanh nàng rời đi, từ bỏ tỷ thí phía sau.

Lạc Thanh Chu cứng đờ trên đài.

Những người tu luyện khác dưới đài cũng bị một màn này kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

Kết thúc rồi à?

Kết thúc rồi à?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tỷ thí hôm nay, quả thực ván sau quỷ dị hơn ván trước, ván sau làm người ta kinh ngạc hơn ván trước.

Cái tông môn thần bí đến từ sông băng Bắc Cực này rốt cuộc đang làm cái gì?

Các nàng vô cùng tàn nhẫn sát hại người Phiêu Miểu Tiên tông, đắc tội với Phiêu Miểu Tiên Tông trong chỗ chết, nhưng đối với thiếu niên Đại Viêm mạo phạm các nàng lại khoan dung nhượng bộ như thế...

Chuyện này đơn giản không thể nào hiểu được.

- Chờ một chút.

Lúc chúng nữ tử Tuyết Thần Cung đang vây quanh thiếu nữ tên Tuyết Vô kia rời đi, thiếu niên trên đài chiến đột nhiên mở miệng nói.

Mọi người Tuyết Thần Cung đều dừng bước.

Thiếu nữ tên Tuyết Vô kia cũng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đài chiến.

Nàng không phải là Tuyết Vô.

Lạc Thanh Chu đột nhiên đi xuống sân, bước nhanh về phía nàng.

Cảm giác vừa rồi không đúng.

Cảm giác đánh vào ngực nàng không đúng.

Không phải là không đúng, mà là có chút quen thuộc.

Cảm giác chạm vào kia, ánh mắt trong nháy mắt kia, cùng với một tiếng kêu trầm thấp từ trong miệng nàng, đều có chút quen thuộc.

- Có việc gì?

Nữ tử tên Tuyết Vô kia lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Chu đi tới trước mặt nàng, không nói gì, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng hồi lâu, đột nhiên vươn tay, lại một lần nữa vén mạng che mặt và mặt nạ mắt trên mặt nàng.

Người tu luyện bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử này... Lại đến...

Xuất hiện trước mắt Lạc Thanh Chu vẫn là gương mặt xa lạ lạnh như băng kia.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Lá gan ngươi thật lớn.

Cô nương mặc váy trắng bên cạnh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói:

- Tuyết Vô là thánh nữ của Tuyết Thần Cung chúng ta, ngươi hai lần trước mặt nhiều người như vậy mở tấm màn che của nàng ấy, nói với ngươi, ngươi xong đời rồi, nhanh chóng trở về chuẩn bị hỷ bào đi.

- Ta sẽ đi tìm ngươi.

Tuyết Vô lạnh như băng nói xong, bước nhanh rời đi.

Các nữ tử khác của Tuyết Thần Cung cũng đều vội vàng đi theo phía sau.

Lạc Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Thẳng đến khi tiếng nghị luận ồn ào bốn phía đánh thức hắn, hắn cúi đầu, bước nhanh trở lại trong đám người Đại Viêm.

Trang Chi Nghiêm nhịn không được nói:

- Lạc Công tử, so với lão phu lúc còn trẻ... Ngươi còn kiêu ngạo hơn….

Lạc Thanh Chu xấu hổ không nói.

Hắn không còn mặt mũi tiếp tục, chuẩn bị đi lôi kéo Hạ Thiền đi phía sau đổi mặt, thuận tiện tra tấn tiểu nha đầu này một phen.