Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2970 - Tín vật đính ước (1)




Lúc này.

Bên cạnh có người thấp giọng nói:

- Nghe nói nữ tử Tuyết Thần Cung đều đeo mạng che mặt, chỉ có người trong lòng mới có tư cách nhìn mặt các nàng. Ai mở tấm mạng che của họ, đồng nghĩa với việc sẽ cưới họ. Thiếu niên này chẳng lẽ coi trọng thực lực của người ta, muốn cưỡng ép để ăn bám?

- Thành thật mà nói, ta cũng muốn ăn. Chẳng qua, da mặt ta không dày bằng hắn, lá gan không lớn bằng hắn, ai...

- Đúng vậy...

Lạc Thanh Chu nhìn thẳng vào mắt nữ tử trước mặt, lại ngửi ngửi mùi hoa trên người nàng, nói:

- Trên sân, ngươi vừa mới dùng hoa độc, đúng không?

Tuyết Vô không có trả lời.

Lạc Thanh Chu lại nhìn thoáng qua quần áo màu hồng nhạt trên người nàng cùng châm hoa màu hồng nhạt trên đầu nàng, cười nhạt một tiếng, nói:

- Được rồi, đừng giả vờ nữa, Thiền Thiền đã nói cho ta biết rồi.

Nói xong, hắn trực tiếp đưa tay cởi mạng che mặt của nàng ra.

Nữ tử đứng tại chỗ, đôi mắt lạnh như băng nhìn hắn, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu trong tay cầm mạng che mặt cùng bịt mắt, nhìn dung nhan thiếu nữ xa lạ mà lạnh như băng trước mắt này, chỉ hơi giật mình một chút, lập tức cười lạnh một tiếng, lại vươn hai ngón tay, véo mặt nàng, vừa bóp bóp vừa dùng sức xé rách.

Những người tu luyện khác bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong rừng cây cách đó không xa, một thiếu nữ mặc quần áo màu hồng, che miệng nhỏ nhắn kinh hô:

- Tiểu thư, cô gia háo sắc! Thế mà dám bỉ ổi cưỡng ép nữ tử khác trước mặt mọi người.

Thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh, yên tĩnh không tiếng động.

- Làm càn.

Lúc này, trong rừng cây ở phía bên kia đột nhiên có vài nữ tử đeo mạng che mặt đi ra.

Mấy nữ tử kia, có người mặc váy trắng, có người mặc váy hồng, còn có người mặc váy lam, trên mặt đều mang mạng che mặt cùng bịt mắt, bao bọc kín mít.

Các nàng rất nhanh đi tới bên cạnh Tuyết Vô, lạnh lùng nhìn tên dâm tặc trước mắt.

Lạc Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, móng tay lặng lẽ buông khỏi khuôn mặt thiếu nữ tên Tuyết Vô này.

Trên gương mặt trắng nõn mềm mại của thiếu nữ, đã bị hắn véo ra rất nhiều dấu móng tay đỏ hồng, nhưng đôi mắt trong suốt lạnh như băng kia vẫn không có bất kỳ tình cảm nào nhìn hắn, hoàn toàn không chút sợ hãi.

- Đúng vậy… Thật xin lỗi...

Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu thật sự có loại ý nghĩ muốn thoát khỏi tinh cầu này.

Hắn thậm chí dùng ngón chân ra sức day day trên mặt đất, tựa hồ muốn đào ra một cái lỗ thật sâu.

Tại sao?

Tại sao hắn lại cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy?

Hắn muốn nổ tung.

- Cho ngươi ba lựa chọn.

Lúc này, một nữ tử váy hồng dẫn đoàn Tuyết Thần Cung lạnh như băng mở miệng nói:

- Lựa chọn đầu tiên, ở rể Tuyết Thần Cung ta, bái đường thành thân cùng Tuyết Vô. Lựa chọn thứ hai, để Tuyết Vô chém đứt đầu, chết tại chỗ. Lựa chọn thứ ba, tự mình thiến chính mình, cả đời thủ thân vì Tuyết Vô.

Người tu luyện bốn phía đều là vui sướng khi người gặp họa nhìn một màn này.

- Thiếu niên này thật xui xẻo.

- Đáng đời! Tự tạo nghiệt! Ai bảo hắn giữa thanh thiên bạch nhật háo sắc, trực tiếp phi lễ đệ tử Tuyết Thần Cung người ta.

- Tại sao ta lại nghĩ hắn gặp may? Ta cũng muốn ở rể Tuyết Thần Cung...

- Bớt ảo tưởng! Không thấy những nữ tử kia đều lạnh như băng, cẩn thận ngươi đi vào ở rể, sống cô độc! Làm nô lệ.

- Nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, làm nô lệ cũng đáng giá! Giữ thân cũng không sao, mỗi ngày được nhìn thấy các nàng cũng vui vẻ rồi.

- Tỉnh dậy đi! Ngươi xấu xí như vậy, ngươi cảm thấy người ta coi trọng ngươi? Thiếu niên kia tuấn mỹ như vậy, lại là thư sinh phong độ nhẹ nhàng, cho nên người ta mới cho hắn ba lựa chọn. Nếu là ngươi, cũng chỉ có một lựa chọn, chém đầu tại chỗ.

- Đúng...

Lạc Thanh Chu đang không biết nên làm thế nào cho phải, Hạ Thiền lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau hắn, nắm chặt kiếm trong tay.

Khi nữ tử cầm đầu đang muốn nói chuyện, thiếu nữ tên Tuyết Vô kia trực tiếp xoay người rời đi, lạnh lùng nói:

- Quên đi.

- Tuyết Vô...

Mấy nữ tử khác sửng sốt, thấy nàng đã bước nhanh rời đi, đành phải đi theo.

Lúc này Lạc Thanh Chu mới thở phào nhẹ nhõm, cuống quít muốn rời đi, đột nhiên phát hiện trong tay còn nắm mạng che mặt và bịt mắt của thiếu nữ kia, vội vàng nói:

- Tuyết Vô cô nương, ngươi...

Tuyết Vô đột nhiên quay đầu lại nói:

- Cất đi, đó là tín vật đính ước của ta cho ngươi. Chờ đại hội chấm dứt, ta sẽ đi Đại Viêm tìm ngươi.

Nói xong, nàng bước nhanh rời đi.

Lạc Thanh Chu:

- ...

Bốn phía đồng loạt vang lên từng trận tiếng hâm mộ.

Khi Lạc Thanh Chu trở lại trong đám người Đại Viêm, tất cả mọi người “khụ khụ” một tiếng, hời hợt an ủi vài câu, sau đó đều nhìn về phía đài.

Lúc này, là thời điểm hắn lúng túng nhất, không hỏi không nhìn không chú ý mới là phương thức hóa giải tốt nhất.

Chỉ có Nữ đế bệ hạ, lạnh lùng nhìn.

Lúc này, trên đài chiến, cuộc tỷ thí thứ hai giữa Phiêu Miểu Tiên Tông và Tuyết Thần Cung, sắp bắt đầu.