Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2956 - Cực giỏi! (2)




Sau đó nói:

- Ta lần này chậm chạp không thể xông quan cửa ải Võ Vương, sư thúc mấy lần đều muốn hy sinh mình giúp ta. Nàng đích xác bởi vì ta hưởng lợi không nhỏ, nhưng nàng vì ta, nguyện ý buông tha hết thảy, bao gồm cả tất cả tu vi của nàng, thậm chí tính mạng của nàng. Thưa bệ hạ, một người nữ tử như vậy, người nghĩ rằng ta có thể cô phụ sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, trầm mặc thật lâu, nói:

- Không nhìn ra, nàng lại si tình như vậy. Còn tưởng rằng, nàng giống như Nguyệt Dao kia, là một người lạnh như băng không quan tâm tình người.

Lạc Thanh Chu nói.

- Sư thúc tuy rằng bên ngoài lạnh như băng...

- Thật ra bên trong rất ấm áp, đúng không?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Chu nói:

- Trái tim sư thúc, vẫn luôn ấm áp, nàng chỉ là có chút quái gở mà thôi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Sau một lúc lâu.

Nàng mới nói:

- Không sao cả, dù sao nàng cũng chỉ là tiểu thiếp, trẫm không quan tâm.

Lạc Thanh Chu nói.

- Vậy xin bệ hạ đừng bóp eo ta nữa, đau...

- Hừ, lại muốn bóp! Bóp cổ ngươi! Ai bảo ngươi đi khắp mọi nơi trêu hoa ghẹo cỏ! Ai bảo ngươi đi khắp mọi nơi giật điện.

......

Đêm khuya vắng vẻ.

Đợi nữ đế cùng bảo bảo đều ngủ say, Lạc Thanh Chu ra khỏi lều trại.

Nguyệt Ảnh mặc một bộ váy đen, tóc buộc đuôi ngựa, nắm bội kiếm bên hông, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở ngoài cửa, thấy hắn đi ra, ánh mắt lãnh khốc lập tức nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Muốn biết ta sẽ đi đâu không?

Môi Nguyệt Ảnh giật giật, vừa muốn nói, đột nhiên lại dừng lại, chỉ nhìn hắn, vẫn chưa nói gì.

Lạc Thanh Chu đi lều trại của sư thúc cùng sư phụ, chuẩn bị đi thăm sư thúc, đi tới gần, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Các chủ La Thường của Tiên Vân Các cũng ở bên trong.

Hắn không có đi vào nữa, nhìn bốn phía một cái, đi về phía lều trại Tiên Vân Các cách đó không xa.

Hắn đến lều của Bạch Vi Nhi.

Đứng một lúc, mở miệng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ có ở đây không?

Bên trong truyền đến âm thanh lạnh như băng của Bạch Vi Nhi:

- Không.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Bạch cô nương đã nói cho nàng ấy biết chưa? Ta có việc muốn tìm nàng ấy.

Bạch Vi Nhi một lát sau mới mở miệng:

- Nàng ở đây (trên đảo), tu luyện.

Lạc Thanh Chu có chút thất vọng, trong lòng thở dài một hơi, chỉ đành nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy nàng nữa. Nhân tiện, ngày mai tỷ thí, nàng ấy sẽ ra ngoài chứ?

Bên trong yên lặng không có âm thanh phát ra.

Rõ ràng, nàng cũng không biết.

Lạc Thanh Chu không dừng lại, đành phải xoay người rời đi.

Trở lại lều của riêng mình.

Hắn lại lấy ra Giám Thể Thạch, kiểm tra một chút số liệu của mình.

Dữ liệu không thay đổi.

Không có biến hóa, hắn mới an tâm.

Hôm nay chiến đấu quá nhanh, đối phương không hề có lực chống cự, cho nên đối với kích thích thân thể hắn, cũng không có hiệu quả gì.

Hy vọng ngày mai Phiêu Miểu Tiên Tông sẽ phái một đối thủ tốt lên đài.

Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, chậm rãi lật xem tin nhắn nói chuyện phiếm với Nguyệt tỷ tỷ, đợi đến khi nhìn thấy chữ ‘Tốt’ kia, trong lòng hắn lại nhịn không được nổi gợn sóng.

- Ai, bị Nguyệt tỷ tỷ đưa vào danh sách đen, không thể nói chuyện với nàng. Tỷ thí hôm nay, không biết nàng có nhìn hay không...

- Đến lúc đó nên làm thế nào để thêm nàng ấy một lần nữa đây? Thật sự muốn cầm bảo điệp đưa tin rồi ẩn ý đưa tình nhìn nhau một khắc thời gian sao?

- Hoặc... Hôn nàng ấy?

Hừ, chờ hắn thuận lợi đột phá cảnh giới Võ Vương, liền hôn nàng.

Hôn mỗi ngày.

Mà lúc này.

Trong khu rừng cách đó không xa, có một cái lều trại.

Trong lều, ánh nến mờ nhạt.

Ba thân ảnh ngồi ở bên trong.

- Thiền Thiền, ngày mai ngươi có thể sẽ đi ra ngoài...

- Hừ, nhớ rõ lúc đi qua bên cạnh cô gia, không cần nhìn hắn, không cần để ý tới hắn, làm bộ như không biết hắn, làm cho hắn sợ hãi rớt cằm.

- Hắc hắc, đến lúc đó biểu tình của cô gia nhất định sẽ rất đặc sắc...

- Đúng rồi, ngươi là tu vi gì?

- A, ngươi không có tu vi, chỉ biết đùa nghịch kiếm, đúng rồi, còn có thể đùa giỡn con lừa.

- Tiểu thư, hôm nay cô gia thật ngầu nha.

Trời vẫn chưa sáng.

Bên ngoài lều trại, mưa nhỏ đã rơi xuống.

Lạc Thanh Chu một đêm không ngủ.

Nghe thấy tiếng mưa, hắn bước ra khỏi lều và nhìn lên bầu trời xám xịt.

Mưa phùn như tơ, bay theo gió.

Lạc Thanh Chu vươn tay, chạm vào nước mưa rơi xuống.

Nhẹ nhàng triền miên, mang theo một tia mát mẻ.

Đang lúc hắn suy nghĩ tâm sự, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh của Nguyệt Vũ:

Công tử, gặp cảnh mưa này, làm thơ đi?

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn về phía nàng.