Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2957 - Hạ Thiền? (1)




Nguyệt Vũ mặc một bộ váy hoa màu hồng, cầm ô hoa, đình đình ngọc lập đứng ở bên ngoài lều trại của nữ đế bệ hạ.

Nguyệt Ảnh thì vẻ mặt lãnh khốc, đứng ở bên cạnh nàng.

Còn có nữ tử hộ vệ khác.

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn mấy người một cái, hơi trầm ngâm, niệm:

- Mưa xuân chảy như dầu, xuống đến chảy đầy đất. Ngã Nguyệt Ảnh đại nhân, cười chết một đám trâu.

- Phốc...

Nguyệt Vũ nhất thời che miệng cười trộm.

Những nữ tử khác cũng đều có đôi mắt cong cong, nghẹn cười.

Nguyệt Ảnh thì mặt không chút thay đổi xoay người, nhìn về phía nơi khác, tựa hồ còn trợn trắng mắt.

Nguyệt Vũ cười nói:

- Công tử tại sao lại khi dễ Nguyệt Ảnh?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta nào dám chỉ khi dễ nàng, muốn khi dễ khẳng định phải ngay cả các ngươi cùng khi dễ. Nhìn kìa, các ngươi đang cười như một đám trâu rồi.

Nguyệt Vũ cùng chúng nữ tử hộ vệ: - ...

- Phốc...

Nguyệt Ảnh đột nhiên cong người phát ra âm thanh kỳ quái.

Lúc này, trong lều đột nhiên truyền đến tiếng bảo bảo y y nha nha.

Lạc Thanh Chu nói.

- Bảo bảo tỉnh rồi sao?

Nguyệt Vũ bĩu môi nhỏ nhắn nói:

- Có lẽ vừa tỉnh, công tử mau đi vào xem một chút đi. Tối hôm qua náo loạn cả đêm, bệ hạ một đêm cũng không ngủ ngon.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi vào lều trại.

Nữ đế bệ hạ đã tỉnh lại, đang xõa tung mái tóc dài đen nhánh, đường cong linh lung nằm sấp trên giường, dùng đầu ngón tay trêu đùa bảo bảo.

Bảo bảo nắm lấy ngón tay của nàng và mỉm cười.

Lạc Thanh Chu đi đến bên giường ngồi xuống, cũng vươn ngón tay chọc bảo bảo, tay kia thì ôn nhu ôm lấy nữ đế bệ hạ nhà mình, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, vất vả cho người.

Nam Cung Hỏa Nguyệt liếc hắn một cái, nói:

- Trẫm cũng không vất vả, vất vả chính là ngươi. Ban ngày lên đài chiến đấu với người khác, nửa đêm còn phải đi gặp Nguyệt tỷ tỷ nhà ngươi.

Lạc Thanh Chu xấu hổ nói:

- Không thấy.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Nếu nhìn thấy, có lẽ sáng nay đã không dậy sớm như vậy, nói không chừng hôm nay một ngày đều sẽ ở trong lều trại của người ta.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhìn về phía nàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ ở gian lều trại nào?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhướng mày nói:

- Làm sao trẫm biết? Ngươi không tự hỏi nàng ấy?

Lập tức lại nhìn về phía hắn nói:

- Sẽ không thật sự bị nàng ta đưa vào danh sách đen?

Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn nàng một cái, nói:

- Bệ hạ thật thơm, thời gian còn sớm, nếu không chúng ta...

Vừa nói, tay hắn thuận theo mái tóc của nàng trượt xuống, rơi vào eo nhỏ nhắn của nàng, lại rơi xuống phía dưới đang vểnh lên.

- Đừng nghĩ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt gỡ tay hắn ra, trợn trắng mắt nói:

- Đã đến lúc này rồi, còn suy nghĩ loại chuyện này. Một ngày không làm, không thể chịu đựng được?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không chỉ một ngày, hơn nữa thời gian trên đường, đều đã gần nửa tháng rồi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh nói:

- Đi tìm Nguyệt tỷ tỷ của ngươi. Vừa hôn môi để thêm tài khoản người yêu với nàng, vừa giật điện nàng.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Tư...

Lúc này, trong tay nhỏ bé của bảo bảo đột nhiên sáng lên một tia sấm sét yếu ớt.

Nam Cung Hỏa Nguyệt theo bản năng run lên một chút, không khỏi lại hung hăng véo hắn một cái, nói:

- Trẫm đều bị ngươi dọa ra bóng ma, nhìn thấy lôi điện liền sợ...

Lạc Thanh Chu nhịn cười nói:

- Vậy lần sau không có điện nữa.

- Hừ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt không để ý tới hắn nữa, ôm bảo bảo vào trong ngực, dùng ngón tay điểm trán hắn nói:

- Tiểu tử, về sau cũng không thể học phụ thân ngươi, khắp nơi giật điện người khác. Chỉ có thể giật điện đại nương tử mà ngươi quang minh chính đại thành thân thôi, biết không?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút.

Chuyện kia, chờ sau khi trở về, vẫn là cùng bệ hạ thành thật mới được.

Không thể kéo dài thêm nữa.

Đừng đến lúc đó bệ hạ đi Tần phủ, nhạc mẫu đại nhân đột nhiên nói lỡ miệng, vậy hắn sẽ bị bệ hạ bắn chết tại chỗ.

- Tiểu tử thúi, lần sau cũng không thể giật điện mẫu hoàng ngươi nữa, mẫu hoàng bệ hạ nhà ngươi, chỉ có thể để phụ thân ngươi giật điện.

Lạc Thanh Chu cũng dùng đầu ngón tay chọc chọc trán tiểu tử kia nói.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, đột nhiên nhìn ra bên ngoài nói:

- Trời sáng chưa?

Lạc Thanh Chu nói.

- Còn chưa có.

- Nguyệt Vũ, tiến vào.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hô.

Nguyệt Vũ vội vàng vén rèm lên, đi vào.

Nam Cung Hỏa Nguyệt xuống giường, đem bảo bảo trong ngực giao cho nàng, nói:

- Đi lều trại bên cạnh đi.

Nguyệt Vũ hơi giật mình, nhìn hai người một cái, lập tức hiểu được, vội vàng ôm bảo bảo lui ra ngoài.

Lều trại đột nhiên im lặng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt xoay người, vẻ mặt uy nghiêm nhìn về phía người nào đó đang ngồi trên giường.