Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2955 - Cực giỏi! (1)




- Ngày mai lấy ra trước, hẳn là tòa tiểu linh quáng kia, Đại Viêm nhất định muốn tranh đoạt.

Ngụy Trường Minh nhất thời cắn răng nói:

- Để cho ai lấy được, cũng tuyệt đối không có khả năng để cho Đại Viêm cho bọn họ lấy đi! Ngày mai lão phu tự mình lên chiến đài, đánh tiểu súc sinh kia thành tro bụi!

Công Dương Nham nhìn hắn nói:

- Ngụy sư đệ, không thể xúc động, mục tiêu của chúng ta là hai tòa đại linh quáng khác.

Dừng một chút.

Hắn lại nói:

- Đương nhiên, nếu Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo, nhất định phải có đối với hai tòa đại linh quáng kia, chúng ta cũng chỉ có thể lui mà cầu thứ hai, lấy tòa tiểu linh quáng kia. Đêm nay hẳn là sẽ có tin tức, Tôn trưởng lão cùng Lưu Vân tiên tử sẽ thông báo trước cho chúng ta. Về phần cừu hận với Đại Viêm, chúng ta tự nhiên phải báo, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường nữa. Phiêu Miểu Tiên Tông ta đã không cách nào lại tiếp nhận tổn thất giống như hôm nay.

Một trưởng lão khác thở dài:

- Thật đáng xấu hổ. Trải qua trận chiến lần trước ở biên cảnh Đại Viêm, Phiêu Miểu Tiên Tông ta trở thành trò cười của cả Cửu Châu đại lục, ai ngờ hôm nay lại... Ai, ai có thể nghĩ tới, một tiểu Đại Viêm từng vô danh, lại có thể bức Phiêu Miểu Tiên Tông đến tình trạng này...

Trong phòng nhất thời trầm mặc xuống.

Một lát sau.

Công Dương Nham mở miệng nói:

- Biết xấu hổ rồi mới dũng cảm, lần này Cửu Châu đại hội, người tu luyện thiên hạ đều nhìn, chúng ta biểu hiện thật tốt là được.

Trong mắt Nhạc Dương Lâu lóe ra lệ mang, cũng mở miệng nói:

- Đại hội Cửu Châu kết thúc, nên để Đại Viêm bọn họ trả nợ. Đến lúc đó lão phu sẽ tự mình dẫn người đi hoàng thành của bọn họ, xem bọn họ làm thế nào xuất ra nhiều nguyên thạch cùng bảo vật như vậy. Nếu không lấy ra được, đó chính là bọn họ thất ước trước, đến lúc đó Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo, cũng không còn lời nào để nói.

Vẻ mặt Ngụy Trường Minh âm lệ nói:

- Nhạc Phong chủ, đến lúc đó lão phu mang theo đệ tử đi cùng ngươi! Nhất định phải để cho Đại Viêm bọn họ, nợ máu trả bằng máu.

Phía bên kia.

Lạc Thanh Chu được mọi người vây quanh trở lại lều trại, cùng nhau ăn tối.

Lúc này, Trang Chi Nghiêm mới phát hiện, không thấy vãn bối thiên tài của mình, vội vàng để Tử Hà tiên tử đi tìm.

Tử Hà tiên tử đi ra ngoài làm bộ tìm trong chốc lát, sau đó trở về bẩm báo:

- Lão tổ, Phi Dương ở trong huyệt động phía sau tu luyện, hắn nói không cần quản hắn.

Trang Chi Nghiêm tươi cười đầy mặt nói:

- Phi Dương thật sự khắc khổ, những lão gia hỏa chúng ta tự thẹn không bằng.

Lập tức lại hướng lạc Thanh Chu cười nói:

- Lạc công tử, nghe nói ngươi cùng Phi Dương nhà ta là bạn tốt, về sau phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Ninh Viễn đại sư cũng nhịn không được khen ngợi:

- Lạc công tử văn võ toàn tài, văn năng trị quốc, võ năng an bang, thật là may mắn của Đại Viêm ta! Ánh mắt bệ hạ, chúng ta đều không bằng.

Vẻ mặt Trang Chi Nghiêm đắc ý nói:

- Thế hệ trẻ của Đại Viêm ta, hiện giờ nhân tài đông đúc, chắc hẳn qua vài năm nữa, càng vô song, đến lúc đó xem ai còn dám khi dễ chúng ta.

Bạch Y Sơn ngồi ở một bên, mỉm cười, vẫn không xen vào.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thì cùng Lạc Thanh Chu ngồi cùng một chỗ, dưới bàn chân vẫn giẫm lên hắn, trên mặt cũng mang theo nụ cười giả dối.

Sau bữa tối.

Mọi người lại tán gẫu trong chốc lát, mới tản ra, mỗi người trở về lều trại.

Bạch Y Sơn thấy mọi người rời đi, nhịn không được thấp giọng nhắc nhở:

- Thanh Chu, lần sau lên chiến đài, chú ý một chút, đừng biểu diễn quá xốc nổi. Công pháp Nho đạo ta tuy rằng thiên biến vạn hóa, nhưng cũng không thể không hề căn cứ tùy ý xuất chiêu, cẩn thận bị cao nhân nhìn thấu.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Học sinh lần sau nhất định sẽ cẩn thận.

Bạch Y Sơn cười vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Không nghĩ tới ngươi một mình, còn có thể dùng làm hai người, bệ hạ cùng ngươi thành thân, ngược lại kiếm được rất nhiều tiện nghi.

- A!

Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên bĩu môi.

Bạch Y Sơn cười cười, không lưu lại, nói:

- Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, bồi bảo bảo nhiều hơn.

Nói xong, xoay người ra khỏi lều trại.

Trong lều trại, chỉ còn lại Lạc Thanh Chu cùng nữ đế bệ hạ.

- Nhìn ngươi đắc ý, khóe miệng đều muốn nhếch lên trời. Trẫm cùng ngươi, rốt cuộc ai kiếm được nhiều hơn?

Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh nói.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đương nhiên là thần kiếm được nhiều hơn. Thần có thể được bệ hạ ân sủng, là phúc phận tám đời tu luyện.

- Hừ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại hỏi:

- Sư thúc nhà ngươi là chuyện gì xảy ra? Làm thế nào nàng có sấm sét? Và màu sắc của sấm sét, giống như ngươi?

Lạc Thanh Chu cũng không giấu diếm, một năm một mười đem chuyện sư thúc nói cho nàng.