Lệnh Hồ Thanh Trúc không để ý tới nàng, thậm chí không liếc mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp rời khỏi chiến đài.
Vừa đến dưới sân, nàng chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lạc Thanh Chu ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói:
- Sư thúc, lần sau không nên tùy tiện sử dụng lôi điện, nếu muốn sử dụng, ít nhất cũng là sau lôi kiếp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
- A.
Tử Hà tiên tử vội vàng tới, đỡ nàng đến lều trại phía sau nghỉ ngơi.
Lam Lăng đứng trên chiến đài, trong mắt tràn đầy vẻ âm lệ.
Lúc này, Từ Tinh Hà mở miệng nói:
- Ván thứ hai có thể bắt đầu, tranh thủ trước khi trời tối, chấm dứt tỷ thí hôm nay.
Lam Lăng đột nhiên nhìn đám người Đại Viêm, cao giọng nói:
- Nguyệt Dao đâu? Có dám lên đánh một trận với ta?
Nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng kia, cho nên dũng khí lại càng lớn.
Đại đa số mọi người ở đây đều nghe nói qua cái tên kinh tài tuyệt diễm lại ngắn ngủi như sao băng kia, cho nên, khi nàng trực tiếp gọi ra cái tên này, nói muốn cùng đối phương đánh một trận, giờ khắc này, danh tiếng của nàng cũng theo đó tăng lên.
Trong đám người Đại Viêm, cũng không có người đáp lại.
Nàng càng thêm đắc ý, tiếp tục hét lên:
- Nguyệt Dao! Nếu ngươi đến thì lên đài! Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Tông ta, tu vi hiện tại, lại tinh tiến bao nhiêu.
Vẫn không có ai trả lời.
Lam Lăng cười lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc:
- Như thế nào, vội vã trở về gả cho một người bình thường, hiện tại ngay cả lá gan cũng trở nên nhỏ như vậy sao?
- Ta đến đấu với ngươi một trận.
Lúc này, một bóng người đột nhiên leo lên bậc thang, đi lên chiến đài.
Khi nhìn thấy bóng dáng này, khóe miệng Lam Lăng đang cười lạnh, cùng với thần sắc trên mặt lập tức cứng đờ, không tự chủ được mà rùng mình.
Mà dưới đài, ánh mắt những người khác của Phiêu Miểu Tiên Tông cũng đều co rụt lại, vẻ mặt tràn đầy hận ý.
Chu Ngọc Phong lặng lẽ lui đến phía sau cùng, vừa nhìn thấy thân ảnh này, cả người cũng bị dọa run lên, xoay người muốn chạy trốn, lại bị sư tôn nhà hắn bắt trở về.
- Đồ chó này, ngươi muốn đi đâu?
- Mắc tiểu... Đi tiểu...
- Nếu còn đứng ở đây! Sẽ tiểu ra quần.
Vẻ mặt Lạc Quang Trọng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lập tức vẻ mặt Chu Ngọc Phong buồn bã, nói:
- Sư… Sư tôn, tiểu tử này là... Là ma quỷ... Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, tất sẽ có người chết... Hơn nữa nói không chừng người dưới đài cũng sẽ gặp tai nạn theo... Sư tôn, chúng ta cùng nhau đi thôi... Ôi, ôi.
Lạc Quang Trọng rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên dùng một cước đá vào bụng hắn, sau đó lại vung nắm đấm đánh về phía hắn.
- Rác rưởi! Phế vật! đồ bỏ đi! Rùa rụt đầu! Mỗi lần đi ra đều khiến lão tử mất mặt! Nếu không phải ngươi là đệ tử thiên tài nhất trên đỉnh núi của lão tử, lão tử đánh chết ngươi.
Các đệ tử khác bên cạnh, sợ đến cuống quít tản ra.
Mà các cao tầng khác của Phiêu Miểu Tiên Tông, lúc này đang nhìn trên đài, làm sao còn tâm tư quản thầy trò bọn họ.
Trên chiến đài.
Lam Lăng nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, trên mặt cố gắng duy trì trấn định, giọng nói lại không ngừng có chút run rẩy:
- Ngươi... Ngươi có tu vi gì?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Thân thể tu vi Tông Sư, thần hồn tu vi Phân Thần cảnh.
Lam Lăng: - ...
Từ Tinh Hà ở một bên, khóe miệng nhịn không được co giật vài cái, lập tức nghiêm mặt nói:
- Không được nói dối.
Mà dưới đài có người nhịn không được nở nụ cười.
- Tiểu tử này. Ha ha ha, lúc trước ở biên cảnh Đại Viêm cũng đã có tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ.
- Nói không chừng người ta tu luyện sai công pháp, tu vi lùi lại, ha ha ha ha...
- Tiểu tử này thật đáng yêu, bổn cô nương muốn.
Trên sườn núi cách đó không xa, có một chiếc phi thuyền khổng lồ.
Giờ phút này, mấy thân ảnh trên phi thuyền, cũng nhịn không được nở nụ cười.
- Sư tôn, tiểu tử kia rất nghịch ngợm, nghiêm trang nói bậy. Nếu ngài thu hắn vào, chỉ sợ sau này không quản nổi hắn.
- Không sao đâu, không phải có chúng ta sao, chúng ta giúp sư tôn quản.
- Sư tỷ, ngươi là muốn giúp sư tôn quản? Ta không muốn vạch trần ngươi.
- Ha ha ha ha ha...
Trên chiến đài.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nói thật, nói:
- Thân thể Đại Tông Sư đỉnh phong.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều cả kinh.
Dưới đài an tĩnh lại.
Ngay cả Từ Tinh Hà ở một bên, ánh mắt cũng lộ ra tia kì dị.
Sắc mặt Lam Lăng trắng bệch, thân thể đang phát run.
Lần trước tiểu tử này vừa mới đột phá Đại Tông Sư đã đánh đâu thắng đó, liên tục giết mấy đệ tử thiên tài của bọn họ, hiện tại không ngờ đã đột phá tới cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, vậy Quy Nhất cảnh sơ kỳ của nàng, làm sao đủ nhìn.