- Cửu Thiên chi tiên, ban thưởng ta… A——
Ai ngờ, lời nói trong miệng hắn còn chưa đọc xong, một thanh cự kiếm rực rỡ do kiếm khí đỏ cam vàng lục lam chàm tím tạo thành, đột nhiên lần nữa từ trên trời rơi xuống, trực tiếp chém vỡ hào quang hộ thể của hắn, lại một lần nữa chém hắn nằm sấp trên mặt đất.
Lúc này đây, không đợi hắn thoát ra khỏi kiếm quang, “tư” một tiếng, trong những kiếm quang nổ tung đột nhiên xuất hiện từng cái lôi điện thô to đủ màu sắc.
- A—
- A a a a a a...
Tiếng kêu thê lương mà run rẩy, liên tiếp không ngừng truyền đến từ trong kiếm quang.
Một lát sau.
Kiếm quang thu lại, lôi điện biến mất.
Tại chỗ chỉ còn lại một cái nhẫn trữ vật cùng với một tiểu đỉnh màu vàng không ngừng ‘Đinh đinh đang đang’ xoay tròn trên mặt đất..
Vị đệ tử thiên tài của Phiêu Miểu Tiên Tông này, trong nháy mắt đã thân hồn đều diệt, hóa thành hư ảo...
Mọi người dưới đài: - ...
Mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông: - ...
Chu Ngọc Phong há to miệng, lập tức lại cuống quít che miệng quạ đen của mình lại, trong lòng còn sợ hãi, run rẩy: ‘Đại Viêm quả nhiên không thể chọc, không thể chọc... May mắn thay, may mắn thay, ta là một người nhát gan...’
- Trận chung kết đầu tiên, Đại Viêm thắng.
Mặt Từ Tinh Hà lộ ra dị sắc nhìn thân ảnh màu xanh kia một cái, mở miệng tuyên bố.
Dưới đài im lặng trong vài giây.
Lập tức, đột nhiên vang lên tiếng hoan hô kích động của mọi người Đại Viêm.
- Thanh Trúc uy vũ! Thanh Trúc uy vũ.
Âm thanh của Tử Hà tiên tử lớn nhất.
Lạc Thanh Chu vốn cũng chuẩn bị khen ngợi vài câu, lại đột nhiên phát hiện Nữ đế bệ hạ bên cạnh đang dùng vẻ mặt nguy hiểm nhìn chằm chằm mình.
Đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn treo trên bầu trời, lung lay sắp đổ.
Trên biển, sương mù quanh quẩn.
Toàn bộ hòn đảo được tắm trong ánh hoàng hôn màu vàng kim và sương mù, mông lung, giống như tiên cảnh.
Nhưng giờ phút này trên đảo lại vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Chiến đấu trên chiến đài, kết thúc quá nhanh.
Nhanh đến mức rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.
Đặc biệt là Phiêu Miểu Tiên Tông.
Ai cũng không ngờ, một đệ tử thiên tài Quy Nhất Cảnh lên đài, trong nháy mắt đã bị miểu sát, ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có.
Bọn họ chính là một trong ba đại tông môn cường đại nhất Cửu Châu đại lục, Phiêu Miểu Tiên Tông.
Mà đối phương, lại chỉ là một tiểu quốc vô danh.
Thế lực tới nơi này tham gia đại hội, rất nhiều người còn chưa từng nhìn thấy tiểu quốc này.
Tất nhiên, họ đã từng nghe nói đến.
Đại đa số bọn họ lần đầu tiên nghe nói, đều là từ biên cảnh Đại Viêm lần trước, tiểu quốc này đã tỷ thí với Phiêu Miểu Tiên Tông.
Lúc đó Phiêu Miểu Tiên Tông trở thành trò cười của cả Cửu Châu đại lục.
Bây giờ... Không phải lại muốn lặp lại vết xe đổ chứ?
Lúc này mới là ván đầu tiên, đã xuất hiện tình huống này?
Tiên tông đã từng cao cao tại thượng, vô cùng cường đại, khiến tất cả tu luyện giả Cửu Châu đại lục ngưỡng mộ và ước muốn, làm sao có thể đột nhiên lưu lạc đến tình trạng như vậy?
Ai có thể ngờ đến chứ?
Giờ phút này, mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông đều nắm chặt nắm tay, sắc mặt tái mét.
Bốn phía xì xào bàn tán cùng ánh mắt khác thường, như một cái roi da, không ngừng quất vào vết thương máu chảy đầm đìa của bọn họ, làm cho bọn họ cắn chặt răng.
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên:
- Tiểu tiện nhân này ác độc như thế, lại hủy thi diệt hồn Giang sư huynh! Các vị trưởng lão, đệ tử nguyện ý đi lên, báo thù rửa hận cho Giang sư huynh! Rửa sạch nhục nhã cho tiên tông chúng ta.
Ánh mắt đám người Công Dương Nham nhìn qua.
Lam Lăng chắp tay cúi đầu, vẻ mặt đầy hận ý.
Mà lúc này, Lệnh Hồ Thanh Trúc trên chiến đài, sau khi liên tục sử dụng lượng lớn kiếm khí cùng lôi điện cuối cùng, sắc mặt nhìn cực kỳ tái nhợt.
Thật ra nàng đã cạn kiệt năng lượng, kiệt sức.
Đây là lần đầu tiên nàng thử sử dụng lôi điện, nhưng với tu vi của nàng, trong nháy mắt đã bị rút sạch tất cả năng lượng trong cơ thể.
Lúc này không phải nàng không muốn xuống đài, mà là tạm thời còn không cách nào nhúc nhích bước chân.
Nàng cố gắng chống đỡ, không để cho mình ngã xuống.
Lam Lăng tựa hồ đã nhìn ra tình huống của nàng, cho nên mới xung phong muốn lên đài quyết đấu.
Đây là cơ hội tốt nhất để nàng ta trở nên nổi tiếng.
Công Dương Nham nghe vậy, nhìn trên chiến đài một cái, hơi trầm ngâm, sắc mặt âm trầm nói:
- Đi đi, giết nàng.
Nhạc Dương Lâu cũng âm thanh mở miệng nói:
- Nhớ nhặt Thúc Hồn Linh Đỉnh trên mặt đất lên, nàng không dám lấy.
- Tuân lệnh.
Lam Lăng lập tức nắm chặt kiếm trong tay, đi lên chiến đài.
Nhưng lúc này, Lệnh Hồ Thanh Trúc đã thoáng khôi phục một ít thể lực, đang đi xuống dưới đài.
Lam Lăng thấy vậy, lập tức lạnh lùng quát:
- Dừng lại! Ta muốn quyết đấu với ngươi.