Lúc này, Từ Tinh Hà đột nhiên lại hỏi:
- Thần hồn thì sao? Thần hồn là tu vi gì?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Quy Nhất sơ kỳ.
Từ Tinh Hà: - ...
Mọi người dưới đài: - ...
Thân thể Lam Lăng chấn động, xoay người đi về phía dưới đài.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Từ tiền bối, nàng vừa rồi đã ký tên lên kết ước sinh tử.
Bước chân của Lam Lăng bỗng dừng lại.
Từ Tinh Hà thản nhiên nói:
- Nàng quả thật đã xác ký, nhưng ngươi thì không. Hai người các ngươi tu vi chênh lệch quá lớn, nàng có thể từ chối.
Lạc Thanh Chu nói.
- Đều là Quy Nhất sơ kỳ, tu vi đâu chênh lệch quá lớn?
Lam Lăng đột nhiên quay đầu nhìn hắn, tức giận nói:
- Ngươi còn là Đại Tông Sư đỉnh phong! Làm thế nào ngươi có thể đê hèn không biết xấu hổ như vậy? Lần trước đệ tử chúng ta chính là bị ngươi cố ý giấu diếm tu vi, đánh lén đến chết! Ngươi còn muốn cố kỹ tái thi? Đừng mơ!
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa.
Từ Tinh Hà mở miệng nói:
- Dưới cảnh giới ngang nhau, thân thể vốn cường đại hơn thần hồn, càng về sau chênh lệch càng lớn. Thân thể ngươi là Đại Tông Sư đỉnh phong, dù có phải chống lại tu hồn Quy Nhất trung kỳ cũng không sợ, huống chi là Quy Nhất sơ kỳ. Mà thần hồn của ngươi cũng là Quy Nhất sơ kỳ. Nàng thì sao, chỉ mỗi tu hồn có Quy Nhất cảnh. Cho nên, dựa theo quy củ tỷ thí đã nói trước đó, nàng có thể từ chối ngươi.
Lam Lăng lập tức lại đi lên chiến đài, nói:
- Từ tiền bối, ta từ chối hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Thật ra ta đi lên tỷ thí với ngươi, cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi tìm Nguyệt Dao cô nương quyết đấu, còn không bằng quyết đấu với ta.
Lam Lăng lạnh lùng nói:
- Vì sao?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Bởi vì... Ít nhất, ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái một chút, một quyền liền giải quyết.
Lam Lăng trong lòng run lên, cắn răng, vẻ mặt âm lệ nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đừng kiêu ngạo! Phiêu Miểu Tiên Tông ta tất nhiên sẽ có người đối phó ngươi! Đến lúc đó, hy vọng miệng ngươi còn có thể nói như bây giờ.
Lạc Thanh Chu gật gật đầu nói:
- Ta chờ. Nhưng... Lam Lăng, ngươi nhớ kỹ, lúc trước ngươi làm việc ác ở Đại Viêm, cũng sẽ có người tìm ngươi tính sổ. Hy vọng đến lúc đó miệng ngươi còn có thể nói chuyện như bây giờ.
Lam Lăng nắm chặt kiếm trong tay.
Lạc Thanh Chu vẫn bình tĩnh như trước.
Lúc này, Từ Tinh Hà mở miệng nói:
- Đi xuống đi, đổi người khác lên.
Lạc Thanh Chu chắp tay, đi xuống chiến đài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đưa tay nắm lấy hắn, thấp giọng nói:
- Trẫm biết, ngươi muốn báo thù cho Mỹ Kiêu, nhưng lúc này, nhất định không nên xúc động.
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Ta biết.
Hắn liếc nhìn lều phía sau, nói.
- Ta đi thăm sư thúc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt buông tay hắn ra, nói:
- Đi đi.
Lúc này, Bạch Y Sơn cùng những người khác đang thương lượng ván thứ hai này, ai lên đài.
- Đối phương là Quy Nhất cảnh sơ kỳ, ít nhất cần Đại Tông Sư hậu kỳ, hoặc là Quy Nhất sơ kỳ cảnh giới, mới có cơ hội...
- Tu sĩ Đại Tông Sư cùng Quy Nhất của Đại Viêm ta, thật sự quá ít. Bạch viện trưởng các ngươi, ngày mai còn phải tranh đoạt linh quáng, hiện tại chắc chắn không thể đi lên...
- Đúng rồi, Nguyệt Dao cô nương đâu? Nàng không đến?
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại mở miệng nói:
- Viện trưởng, lần này để trẫm lên đi. Đại Viêm ta là tiểu quốc, trẫm là vua của một quốc gia thì như thế nào? Chỉ cần có thể thắng, ai đi lên đều có thể.
Thần sắc Bạch Y Sơn ngưng trọng, vẫn chưa lập tức đáp ứng.
Lúc này, Long Hổ học viện lại có người tự muốn lên.
Một người trung niên chắp tay nói:
- Viện trưởng, học sinh là Đại Tông Sư trung kỳ, có thể lên đài thử một lần.
Bạch Y Sơn nhìn hắn, mở miệng nói:
- Điền lão sư, đối phương có tu vi Quy Nhất Cảnh, hơn nữa còn mang linh bảo, cũng không dễ đối phó.
Hắn lại trầm ngâm một chút, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nữ đế bệ hạ, nói:
- Bệ hạ, nếu như ngươi nắm chắc...
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức thẳng lưng nói:
- Trẫm đương nhiên nắm chắc, giết nàng như giết gà, không cần một khắc đồng hồ.
Dứt lời, ống tay áo vung lên, liền muốn đi lên.
Lúc này, một âm thanh đột nhiên từ phía sau đám người truyền đến, nói:
- Bệ hạ, để cho ta lên thì hơn.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, lập tức đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Bạch Y Sơn nhìn thấy người tới cũng chậm lại một chút.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thì cứng đờ tại chỗ, nói:
- Ngươi... Ngươi......
- Ta là truyền nhân Nho đạo, đệ tử thân truyền của Bạch viện trưởng, ta lên đài tỷ thí, không thể tốt hơn.
Lạc Thanh Chu thay một bộ nho bào, mặt nạ trên mặt đã tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã.